Tạp Đồ

Chương 405: Hùng tâm của Mobley

Chương 405: Hùng tâm của Mobley
Người dịch: yenthaptam2004
Biên tập :free_object
Nguồn:www.tangthuvien.com


Tuyết Hoa tạp tu đoàn, Mobley nhìn tấm thiệp mời trên tay, ngưng thần suy tư một lúc, sau đó mở ra thông tin tạp: “Hiện tại Thanh Thanh tiểu thư có rảnh không?”

“Mạc đoàn trưởng có việc gì sao?” Giọng nói của Thanh Thanh mờ ảo như mây khói dường như không thuộc về thế giới phàm tục.

Mobley cảm thấy đau xót trong lòng, loại cảm giác xa cách này ngay từ lúc đầu cho đến giờ vẫn không hề thay đổi. Cho dù là hiện tại, khoảng cách giữa chính mình và nàng không thể gần thêm được chút nào. Hắn không biết làm như thế nào để xích lại gần hơn nữ nhân này, nàng như là người không nên xuất hiện ở nhân gian. Nàng không cần biểu hiện thì sự lạnh lùng từ trong xương cốt cũng lộ ra, sự lạnh lùng này khiến cho Mobley cảm thấy nghẹt thở.

Nhìn khuôn mặt trang nhã như tranh của nàng trên màn hình, Mobley cảm thấy cực kỳ mê đắm. Hắn rất nhiều lần muốn nói ra tình cảm của mình cho nàng biết, nhưng mỗi lần đều bị nàng tránh né một cách xảo diệu. Nàng là một người cực kỳ thông minh và tinh tế, giống như một vị kiếm khách sâu không lường được, hắn chưa kịp ra chiêu thì đã bị phong kín các con đường tấn công. Mỗi lần hắn muốn mở miệng nàng luôn biết trước mà chuyển hướng đề tài hoặc là gạt bỏ đi.

Bất quá Mobley vốn là một nhân vật hào kiệt, trong lòng khó chịu nhưng trên mặt không có một chút lộ ra, cười nói: “Có một việc rất quan trọng muốn nhờ trí tuệ của Thanh Thanh tiểu thư trợ giúp một chút.”

“Mạc đoàn trưởng quá khen, một lát nữa Thanh Thanh sẽ tới.” Thanh Thanh trầm ngâm chỉ chốc lát rồi gật đầu một cách sảng khoái.

Một phút sau, Thanh Thanh đi vào phòng làm việc của Mobley.

Mobley đem tấm thiệp mời trên tay ra: “Ta vừa nhận được hôm nay, rất có ý tứ.”

“Sương Nguyệt Hàn Châu?” Thanh Thanh có chút kinh ngạc nhưng lại lộ ra vẻ đăm chiêu.

“Đúng vậy, ta cũng không nghĩ tới Sương Nguyệt Hàn Châu vào lúc này lại tổ chức đại hội này, thật là có chút sâu xa.” Trên khuôn mặt cường tráng của Mobley thoáng hiện ra một nụ cười thâm thúy.

Thanh Thanh đem thiệp mời trả lại cho Mobley, thản nhiên nói: “Sương Nguyệt Hàn Châu muốn mượn cơ hội tập hợp lực lượng của khu Thiên Đông Lý, hiện tại thời cơ vừa đến.”

“Ha ha, quả nhiên là anh hùng thường có những suy nghĩ giống nhau.” Mobley sang sảng cười lớn, đột nhiên ánh mắt sáng rực, khí phách tỏa ra bốn phía: “Thanh Thanh tiểu thư thấy chúng ta có khả năng được chia một chén canh hay không?”

“Trước kia thì không đủ, nhưng hiện tại miễn cưỡng có khả năng tranh giành.” Thanh Thanh không chịu một chút ảnh hưởng nào, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ.

Khí phách của Mobley đột nhiên biến mất không còn một chút tăm hơi, hắn cười khổ vuốt cằm: “Thanh Thanh tiểu thư nói rất đúng. Chỉ có thể miễn cưỡng tranh giành, ài, dù sao miễn cưỡng cũng được.”

Hai người đều biết rõ trong lòng, Sương Nguyệt Hàn Châu muốn nhân cơ hội này đem toàn bộ các lực lượng lớn nhỏ của cả khu Thiên Đông Lý tập hợp thành một đại liên minh, nhằm tăng cường khả năng sinh tồn ở thời loạn lạc này.

Một khi liên minh này có thể hình thành thì điều đó có nghĩa là một thế lực cực kỳ mạnh mẽ ra đời, đem toàn bộ lực lượng của một Hoa khu tập hợp cùng một chỗ, tạo ra thế lực mới mạnh mẽ và kinh khủng chưa từng có từ trước đến nay.

Một đoàn thể quy mô lớn như vậy không riêng một thế lực nào có thể khống chế, ngay cả Sương Nguyệt Hàn Châu cũng không được. Kết quả cuối cùng thế nào, điều này nhất định cần sự thỏa hiệp giữa các thế lực. Làm sao để có thể giành được lợi ích nhiều nhất mới là điều khiến Mobley để ý.

Không thể không nói, sự quyết đoán của Sương Nguyệt Hàn Châu vượt quá sự tưởng tượng của mọi người. Vì có thể đạt được mục đích, bọn họ thậm chí nguyện ý buông tha cho quyền khống chế tuyệt đối. Có thể tưởng tượng nếu đoàn thể này thành hình thì Sương Nguyệt Hàn Châu sẽ chiếm cứ vị trí quan trọng nhất. Mặc dù bọn họ không thể quyết định đường lối của tổ chức này nhưng ở mức độ nào đó có thể ảnh hưởng rất lớn đến phương hướng của nó.

Mobley cũng rất rõ ràng, một khi liên minh được hình thành thì khu Thiên Đông Lý không còn không gian sinh tồn cho các thế lực khác. Nếu đã như thế, không bằng gia nhập sớm một chút, có thể chiếm cứ một chỗ nho nhỏ, như thế càng phù hợp lợi ích của Tuyết Hoa tạp tu đoàn.

Thời gian này, bởi vì sử dụng dung dịch kích thích cảm giác nên sức chiến đấu của Tuyết Hoa tạp tu đoàn tăng lên rất nhiều. Với tình hình hiện tại, sức chiến đấu của Tuyết Hoa tạp tu đoàn càng lớn thì lợi ích thu được càng nhiều, điều này khiến cho Mobley cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

“Mạc đoàn trưởng có tin tức gì về Trần Mộ hay không?” Thanh Thanh đột nhiên hỏi.

“Trần Mộ?” Mobley liền cảm thấy trong lòng khá khó chịu, bất quá vẻ mặt của hắn vẫn bình thường, lắc đầu: “Còn không có. Người của chúng ta vẫn theo dõi bên ngoài trụ sở của Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn, nhưng cho đến bây giờ vẫn không phát hiện được bất cứ tin tức gì về Trần Mộ.”

“Hắn đi đâu chứ?” Thanh Thanh nhíu mày, khẽ thì thào. Đây là điều khiến nàng cảm thấy nghi hoặc, phái ra rất nhiều người nhưng lại không tìm thấy tung tích của Trần Mộ. Du lịch quái gì chứ, cái lí do chó má, nàng không tin, một vị chế tạp sư đi ra ngoài một mình lâu như vậy mà không có một chút tin tức? Ngay cả tạp tu trong lúc cục diện liên bang hỗn loạn như vậy cũng sẽ không đi ra ngoài du lịch.

Hắn rốt cuộc đi làm cái gì? Lòng hiếu kỳ của Thanh Thanh bị kích thích tới cực điểm, nhưng hết lần này tới lần khác không có một chút manh mối.

Mobley thầm giật mình trong lòng, cũng không đáp lời, đơn giản làm bộ nhìn chằm chằm vào tấm thiệp mời trên tay đến ngây người.

Một lúc sau, Thanh Thanh ngẩng đầu, bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài.

“Chuyện liên quan đến Trần Mộ, cảm phiền Mạc đoàn trưởng giúp đỡ. Về phần đại hội, nếu được thì xin cho Thanh Thanh đi theo.”

* * *

Trần Mộ nhìn Tang Hàn Thủy trước mặt, cảm thấy có chút khó xử. Ý định ban đầu của hắn là hỏi xong sẽ dứt khoát giết chết, nhưng Tang Hàn Thủy hợp tác rất nhiệt tình, hơn nữa học thức của hắn cũng nhận được sự tôn trọng của Trần Mộ. Trần Mộ mặc dù không kiêng kị việc giết người nhưng từ bản chất mà nói, hắn vẫn chỉ là một thanh niên bình thường mà thôi.

Nếu đem thả Tang Hàn Thủy thì sẽ có quá nhiều tai họa ngầm và những yếu tố không xác định.

Khóe mắt chợt liếc về phía Weah đang chỉ đạo Bộ Mặc huấn luyện, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng.

“Weah, hắn giao cho ngươi. Đừng cho hắn chạy.” Trần Mộ hướng về phía Weah nói.

Weah ừ một tiếng, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Tang Hàn Thủy một cái. Tang Hàn Thủy thở phào một hơi, không ai nguyện ý chết, hắn cũng không ngoại lệ. Hắn hiện tại chỉ lo hai người này sẽ dùng thủ đoạn gì để thu thập chính mình, trong lòng khó tránh khỏi có chút lo sợ. Bất quá hắn cũng biết, dưới tình huống không có độ nghi và tạp phiến, hắn giống như một phế nhân mà thôi.

Hơn nữa tâm tính hắn trải qua biến hóa, luồng lệ khí đã tiêu tán. Hắn rất giỏi trong việc quan sát nét mặt, biết rằng Kiều Nguyên dường như cũng không muốn giết chính mình. Sự thay đổi thái độ của Kiều Nguyên khiến cho hắn ít nhiều cảm thấy kinh ngạc, nhưng đối với hắn mà nói, đây đúng là chuyện tốt.

Hắn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn mấy người Kiều Nguyên tiến hành huấn luyện.

Cảnh tượng trước mắt và những tin tức tình báo mà hắn có được hoàn toàn khác biệt. Dựa theo tình báo thì Kiều Nguyên chỉ có một mình. Từ khi nào bên cạnh hắn lại có thêm hai người?

Nhìn hai người này, Tang Hàn Thủy càng xem càng cảm thấy kinh hãi.

Kẻ tên là Weah đang chỉ đạo đứa nhỏ tiến hành huấn luyện, không ngờ bọn họ lại đang tiến hành những huấn luyện của vô tạp lưu! Vô tạp lưu, trời ạ! Bây giờ còn có người luyện tập vô tạp lưu! Tang Hàn Thủy cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không biết từ lúc nào mồ hôi đã toát ra ướt hết lưng.

Khi hắn chứng kiến Weah biểu diễn, một quyền đánh nát bấy tấm bia ngắm cực kỳ chắc chắn, hai tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra ngoài. Hiện tại hắn mới hiểu được tại sao Kiều Nguyên lại bảo Weah canh giữ chính mình.

Trời ạ, tên này quả thật không phải là người!

Chính mình không có độ nghi, không có tạp phiến, ở trước mặt kẻ không phải là người này không khác gì một con gà. Trong đầu hắn, chính mình biến thành một con gà gầy yếu bị một bàn tay mạnh mẽ bóp cổ nâng giữa không trung. Hai chân dãy dụa đạp giữa không trung, mà bàn tay kia không khác gì một gọng kìm bằng sắt cứng rắn….

Tang Hàn Thủy vô ý vuốt vuốt cổ của mình, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn tấm bia ngắm nát bấy. Hắn thừa hiểu cổ của hắn không sao cứng bằng tấm bia kia.

Tốt nhất nên cách xa người này một chút, Tang Hàn Thủy có chút hoảng sợ, thầm nghĩ trong lòng.

Trải qua sự sợ hãi, Tang Hàn Thủy rất nhanh thích ứng. Chứng kiến lực phá hoại của Weah không ngừng bày ra, hắn bắt đầu chết lặng. Hắn hiện tại càng cảm thấy tò mò chính là, Kiều Nguyên đến tột cùng có lai lịch như thế nào? Bên cạnh hắn không ngờ lại có cao thủ vô tạp lưu lợi hại như thế, nhưng lại ẩn giấu rất tốt.

Tang Hàn Thủy đột nhiên cười, các dòng chảy ngầm ở thành phố Trát Nhĩ Kiền đang kích động. Hắn rất chờ mong, khi các thế lực ngầm này phát sinh xung đột, thì sẽ tạo ra kết quả như thế nào?

Rất nhanh liền tới giờ ăn cơm, lần này thức ăn đưa tới so với bình thường nhiều hơn rất nhiều. Nguyên nhân có lẽ là do Tink chứng kiến Trần Mộ đem Tang Hàn Thủy đi vào phòng huấn luyện.

“Ăn chậm một chút.” Trần Mộ nhìn Bộ Mặc ngấu nghiến ăn như hổ đói, có chút lo lắng nói. Cách ăn cơm của Bộ Mặc thật sự khiến cho người khác cảm thấy có chút sợ hãi, cơm trên khay dường như trực tiếp tiến vào trong mồm của hắn.

Trần Mộ vừa mới ăn được ba miếng thì cái khay trước mặt Bộ Mặc đã hết sạch.

Khi Trần Mộ ăn được một nửa khay cơm thì Bộ Mặc đã ăn xong ba suất. Trừ bỏ Weah còn có thể giữ bình tĩnh, Trần Mộ và Tang Hàn Thủy đã hoàn toàn ngây người. Trước kia Trần Mộ vẫn cảm thấy sức ăn của mình không đến nỗi nào, nhưng đến bây giờ hắn mới biết được cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (1).

Đột nhiên Trần mộ cảm giác được Weah dường như cảm thấy hứng thú đối với việc ăn nhiều ăn khỏe. Con chó mập cũng như thế, mà Bộ Mặc thì càng tiến thêm một bước.

Vì vậy Trần Mộ không thể không gọi thêm năm suất cơm nữa.

Kết quả thống kê cuối cùng như sau, một mình Bộ Mặc ăn hết mười hai suất cơm tiêu chuẩn. Mọi người không biết nói gì hơn, bao gồm cả Trần Mộ.

* * *

Bên trong Tuyết Ti Trùng sơn cốc.

Sắc mặt của Bagnell và Hề Bình không tốt lắm.

“Bên ngoài có người theo dõi.” Bagnell trầm giọng nói, hắn đối với việc này dường như cực kì quen thuộc: “Đã điều tra ra là ai chưa?”

“Ừ, đã điều tra xong. Là người của Tuyết Hoa tạp tu đoàn.” Sắc mặt của Hề Bình cũng rất khó coi. Bọn họ không ngờ Tuyết Hoa tạp tu đoàn dĩ nhiên lại phái người âm thầm theo dõi, đây là một loại tín hiệu không tốt.

“Tuyết Hoa tạp tu đoàn? Bọn họ muốn làm cái gì?” Bagnell cau mày. Theo lý thuyết thì vào lúc này bọn họ và Tuyết Hoa tạp tu đoàn đang trong thời kỳ trăng mật, tại sao đối phương lại có hành động thiếu hữu nghị như vậy?

“Còn không biết.” Hề Bình đột nhiên nói: “Ngươi còn nhớ rõ chứ? Lần trước đoàn trưởng Mobley của Tuyết Hoa tạp tu đoàn còn hỏi qua tin tức về ông chủ, lúc ấy ta cảm thấy có chút kỳ quái. Chúng ta vừa mới đạt thành hiệp nghị, có chuyện gì mà hắn phải tìm đến ông chủ?”

“Có khả năng!” Bagnell bỗng nhiên hiểu ra điều gì: “Những kẻ theo dõi này sau đó mới xuất hiện, chẳng lẽ mục tiêu của bọn họ là ông chủ?”

Bagnell và Hề Bình hai người hai mắt nhìn nhau, sắc mặt âm trầm

(1) Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: trời cao có trời cao hơn, người tài có người tài hơn!
(***) Cuối chương này, tác giả có hướng độc giả tạ lỗi do cần đính chính phải gọi Trần Mộ là “Tào Đông”. Thiết nghĩ ở đây cái tên “Trần Mộ” thì Thanh Thanh đã biết, nên Mobley cũng chắc chắn biết, thành ra chương này không thay đổi cách gọi, còn chương trước (404) Đường Hàm Phái chỉ biết đến “Tào Đông”, do đó cần thay “Trần Mộ” thành “Tào Đông” như ý tác giả (đã thực hiện thay đổi!)


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất