Tạp Đồ

Chương 418: Đánh bậy đánh bạ

Chương 418: Đánh bậy đánh bạ
Người dịch: Chiqui
Biên tập: free_object
Nguồn:www.tangthuvien.com


Tang Hàn Thủy hừ lạnh một tiếng, hắn tự phụ thân phận, không muốn ra tay với một tiểu cô nương. Nhưng đối với những tạp tu này, hắn tự nhiên không khách khí. Cặp mắt tam giác chớp động, vẻ âm độc dày đặc nói không nên lời, chết người hơn nữa chính là cỗ cảm giác kinh khủng kia, tựa như những đợt sóng biển, lớp lớp trào dâng, oanh kích vào phòng tuyến tâm linh yếu ớt của đám tạp tu.

Trong lòng Trần Mộ thầm lắc đầu không thôi, thực lực các tạp tu này kỳ thật cũng không tính là yếu, nhưng họ thiếu đi một phần tinh thần, so với đám thủ hạ của mình, đám tạp tu này phải kém rất xa. Bagnell và Khương Lương một chính một phó, những tạp tu mà bọn họ bồi dưỡng ra, không có chỗ nào mà không tràn ngập tinh thần chiến đấu, kể cả khi đối mặt với các tạp tu cường đại hơn cũng có thể khắc chế sự sợ hãi trong lòng.

Bọn tạp tu trước mắt bất quá chỉ là đám ô hợp. Một trăm tên tạp tu thủ hạ của Trần Mộ cũng có thể nắm chắc chiến thắng ba trăm tên tạp tu như thế này. Hắn đã sớm không phải là chim non, cái gì cũng không hiểu như trước kia. Dựa vào kinh nghiệm chiến trận dày đặc, bên người lại có cao thủ chiến thuật như Bagnell, ánh mắt hắn đã hơn xa ngày xưa.

Trong chiến đấu có quy mô, thực lực từng binh sĩ tất nhiên trọng yếu, nhưng tính kỷ luật, sự phục tùng và ý chí chiến đấu mới là điều căn bản.

Đoạn thời gian này hắn vẫn bảo trì sự liên lạc với trụ sở, đối với tình huống bên trong trụ sở cũng tương đối hiểu rõ. Tuyết Khanh Pháp mở rộng đã làm cho trình độ cảm giác của các tạp tu thực sự đề cao lên một bậc. Mà một ít tạp tu có thể dùng từ ‘đột nhiên tăng mạnh’ để hình dung.

Đặc biệt là những tạp tu đi theo Trần Mộ sớm nhất, đến giờ vẫn còn sống sót, đều có thực lực bành trướng.

Trong đó lấy mấy người Lô Tiểu Như, Nhất Tự Mi làm người khác chú ý nhất. Cảm giác cũng như khí thế chiến đấu của bọn họ điên cuồng dâng cao, làm cho Bagnell vô cùng đau đầu, hắn không thể không chuyên môn vì bọn họ mà đặt ra kế hoạch huấn luyện đặc thù. Tiếp đến là Tiếu Ba, vẫn còn ở trạng thái bế quan. Hắn có thể xưng là cao thủ đứng thứ ba trong căn cứ, thực lực đến tột cùng mạnh thế nào, ngay cả Bagnell cũng không rõ.

Bagnell lựa chọn tạp tu không kẻ nào không có tính kiên nhẫn, phải là hạng người có thể chịu khổ, bọn họ điên cuồng mà huấn luyện. Theo Bagnell giải thích, hắn đang định dẫn bọn họ ra ngoài tham gia thực chiến một chút, giúp bọn họ gia tăng thực lực cùng kinh nghiệm chiến đấu.

Nhưng thật ra thì Hề Bình lại cực kỳ oán giận, gần đây quả thực chi tiêu rất nhiều. Âu Địch Thiêu quả không phụ danh xưng của nó, quả nhiên giống như đốt tiền. Hắn cũng báo cho Trần Mộ biết, tiểu Ngưỡng Ba bắt đầu học tập chương trình tạp tu, trong ngôn ngữ không nén nổi vui mừng.

Trong thời gian ngắn ngủi này, suy nghĩ của Trần Mộ đã phiêu lãng không biết đến tận đâu.

Chờ hắn hồi phục tinh thần lại, đám tạp tu này mỗi người đã ngã trái ngã phải, sắc mặt trắng bệch.

Trần Mộ không tránh được có vài phần khinh bỉ. Những người này mới vừa rồi càn rỡ ngang ngược, nhưng hiện giờ đều tay chân mềm nhũn, không những không có một người mở miệng, mà ngay cả chủ nhân của mình cũng không để ý. Nếu như thủ hạ của chính mình giống như vậy, xem ra hắn lập tức đem bọn họ đuổi đi.

Ngược lại, vị gã trung niên kia, mặc dù thần sắc khẩn trương vô cùng, nhưng vẫn như cũ đem tiểu cô nương gắt gao bảo hộ ở sau người.

“Tiểu thư nhà ta bản tính tinh nghịch, chúng ta có mắt không tròng, vô tình mạo phạm các vị. Thỉnh các vị thứ lỗi cho.” Mặc dù trên nét mặt gã trung niên mang theo một tia hoảng sợ, nhưng ngữ khí nói chuyện vẫn mạch lạc thứ tự. Tiểu cô nương cũng biết lần này gây họa. Hơn nữa phỏng chừng bị dọa hết hồn, bộ dáng đầy vẻ sợ hãi khiến cho người ta không đành lòng.

Tiểu gia hỏa này có bộ dạng ngây thơ nhưng thực ra rất tinh quái. Trần Mộ lòng thầm mỉm cười. Tiểu cô nương kia mặc dù cực lực muốn biểu lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhưng cặp mắt tò mò kia đã bán đứng tâm trạng thực sự của nàng.

Thật là một tiểu cô nương thông minh!

“Nhà ai ?” Tang Hàn Thủy cũng là lão lọc lõi. Biết không nên cùng tiểu cô nương này so đo. Hắn thoáng thu liễm cảm giác, lạnh giọng nói: “Tuổi còn nhỏ mà đã ngang ngược như vậy, sau này lớn lên thì sao?”

“Tiểu nhân là người Thái Thúc gia. Lần này mạo phạm thực sự là lỗi của chúng ta. Còn chưa thỉnh giáo đại danh mấy vị? Nghe ngôn ngữ của mấy vị chắc là vừa mới tới thành phố Đông Thụy, vậy chỗ trọ ở đâu? Hôm nay vô tâm mạo phạm, thỉnh các vị giơ cao đánh khẽ, sau đó trưởng bối của Thái Thúc gia sẽ hướng các vị bồi tội.” Gã trung niên cực giỏi quan sát nét mặt, nghe vậy hiểu được những người này cũng không phải là quá khó nói chuyện, liền chủ động hạ thấp tư thái.

Thái Thúc gia? Tang Hàn Thủy cũng không có nghe nói đến, hắn vừa định bảo bỏ qua . Không nghĩ tới kẻ vẫn trầm mặc là Trần Mộ đột nhiên mở miệng: “Ngươi là Thái Thúc gia?”

Gã trung niên trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Vị tiên sinh này quen biết người nào trong nhà chúng ta?” Thái Thúc gia là một đại gia tộc, nhân khẩu rất đông, còn có rất nhiều chi phân tán ở các nơi. Nếu như người này có giao tình với Thái Thúc gia, vậy chuyện hôm nay dễ xử lý rồi.

Trần Mộ không đáp mà hỏi ngược lại: “Gia chủ nhà các ngươi có phải là Thái Thúc Dong?”

Vẻ vui mừng trên mặt gã trung niên càng lộ rõ: “Đúng vậy! Chẳng lẽ các hạ cùng lão gia nhà ta quen biết?” Tại thành phố Đông Thụy, có khả năng gọi thẳng tên gia chủ của Thái Thúc gia rất nhiều, nhưng một người ở bên ngoài vừa mới tới Đông Thụy, lại có khả năng một câu gọi thẳng tên gia chủ, vậy chuyện này có thể không dễ dàng.

Không nghĩ tới đối phương lắc đầu: “Không nhận ra.”

Trong lòng gã trung niên nhất thời lạnh đi một nửa, một ý niệm không hay xuất hiện trong đầu, chẳng lẽ là kẻ thù?

“Mấy vị thúc thúc đến nhà ta uống chén trà có được hay không? Hôm nay là tiểu Anh không đúng. Tiểu Anh hướng đến mấy vị thúc thúc bồi tội. Ông nội dạy, làm chuyện sai lầm thì phải sửa sai.” Tiểu cô nương hơi ngóng đầu, rụt rè nói.

Trần Mộ trong lòng than nhẹ, đó chính là điểm mạnh của một tiểu cô nương nhà đại thế gia, quả thực có nhiều tâm tư như vậy. Tang Hàn Thủy là lão lọc lõi nhưng vẫn bị tiểu cô nương này lừa. Tiểu cô nương này tựa hồ biết rõ ràng, nét đáng yêu xinh xắn của nàng chính là vũ khí mạnh mẽ nhất, cho nên trên mặt hiện lên vẻ khiến người khác phải yêu thương. Nếu như không phải Trần Mộ bắt được ánh nhìn giảo hoạt của nàng, có lẽ đến tám chín phần mười là Trần Mộ cũng bị vẻ mặt vô địch này đả động.

Trần Mộ nhìn thoáng qua tiểu Bộ Mặc, xem ra có chút đối lập. Hai người tuổi tác tương tự, nhưng tiểu Bộ Mặc tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng. Ây, trên phương diện này trình độ hai người thực sự khác biệt quá nhiều.

Vừa mới vào thành đã đụng ngay người nhà Thái Thúc gia, nhưng lại là xung đột, đây là điều mà Trần Mộ trước nay thế nào cũng chưa từng nghĩ đến. Cho nên khi tiểu cô nương đưa ra lời mời, Trần Mộ có chút do dự, hắn chưa kịp làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng. Bất quá cũng chỉ là do dự một chút, hắn gật đầu đáp ứng: “Được.”

Dù sao cũng muốn đến Thái Thúc gia, mặc dù gặp chuyện ngoài dự liệu, nhưng hắn cũng không kinh hoảng. Tự tin, đích xác là hắn có đầy đủ sự tự tin. Thực lực của hắn bây giờ so với trước đó đã đề cao không ít, bên cạnh còn có Weah, Tang Hàn Thủy đều là hảo thủ. Tiểu Bộ Mặc mặc dù hơi yếu một chút, nhưng nếu có vấn đề gì mà Trần Mộ và Weah không giải quyết được, thì hắn có lợi hại hơn cũng vô dụng.

Thêm nữa, lúc này danh tiếng của Kiều Nguyên như mặt trời giữa trưa, nói theo cách của Bagnell thì hiện tại hắn trực tiếp tới nhà Thái Thúc Dong, đòi hỏi Kim ban nhuyễn dịch khuẩn, thì Thái Thúc Dong cũng sẽ phải cân nhắc một chút.

Mặt nạ bốn người đang đeo hết sức thú vị. Trần Mộ là mặt nạ màu trắng tinh khiết, phía trên rất đơn giản chỉ có hai cái đường cong màu đen dọc theo hai má uốn lượn xuống. Mà mặt nạ của Tang Hàn Thủy thật hết sức khoa trương, chính là mặt của một vị chiến tướng cổ đại nổi danh, đường nét dữ tợn, đằng đằng sát khí. Mặt nạ của Weah là kiểu điêu khắc gỗ, phong cách cổ xưa, màu đen tuyền, phối hợp với cặp mắt hờ hững của hắn thật là làm người kinh sợ. Mà mặt nạ của Tiểu Bộ Mặc thú vị nhất, chính là hình con khỉ trong phim hoạt hình.

Đoàn người Trần Mộ nhàn nhã đi theo tiểu cô nương cùng gã trung niên.

Phía sau bọn họ là một đám hộ vệ sắc mặt tái nhợt, bộ dáng hoảng hốt. Biểu hiện của những hộ vệ này rất tồi, ngay cả gã trung niên cũng có điểm nhìn không ưa, còn ánh mắt tiểu cô nương nhìn về phía bọn họ thì lại càng bất mãn đến cực điểm.

Gã trung niên nghĩ lại mà sợ. Mới vừa rồi vị tạp tu đeo mặt nạ chiến tướng kia thực lực rất kinh khủng. Hắn hoài nghi rằng vị tổng huấn luyện viên tạp tu trong nhà mình cũng không nhất định là đối thủ của người này. Vừa rồi cảm giác trào dâng che trời phủ đất, ép hắn tới mức thở cũng có chút khó khăn.

Nhưng khiến hắn ngạc nhiên nhất không phải điều này. Mà là trước khi nam nhân đeo mặt nạ màu trắng kia gật đầu đáp ứng yêu cầu của tiểu thư, hắn tưởng rằng vị tạp tu đeo mặt nạ chiến tướng kia là thủ lĩnh của cả đoàn.

Bởi vì hắn biểu hiện ra thực lực quá cường đại.

Song, điều hắn tuyệt đối không nghĩ tới chính là thủ lĩnh của bốn người này lại là nam nhân đeo mặt nạ màu trắng. Khi hắn gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của tiểu thư, ba người khác không có bất kỳ âm thanh phản đối gì, không chỉ như thế, bọn họ ngay cả một lời nghi vấn đều không có, rất thoải mái tự nhiên tiếp nhận chuyện này.

Bởi vậy có thể thấy được ai là kẻ có địa vị cao nhất trong bốn người này. Chỉ là, có thể khiến một vị tạp tu có thực lực cường đại như thế đối với mình bảo gì nghe nấy, điều này không phải người bình thường có thể làm được.

Gã trung niên trong lòng cảm thấy may mắn vạn phần, nhìn thoáng qua tiểu thư ở bên cạnh. Hôm nay vận khí thật là tốt, cũng không biết tiểu thư hôm nay sai ở chỗ nào, nhưng lần này đánh bậy đánh bạ ngược lại đem đến kết quả thực là rất tốt.

“Thúc thúc, ta gọi là Thái Thúc Anh. Một chữ ‘vương’ (王) đứng trước, một chữ ‘trẻ con’ (婴) đứng sau, tạo thành chữ ‘Anh’ (璎) a. Thúc thúc, ngươi tên là gì?” Tiểu cô nương ngây thơ vô cùng hỏi. (1)

Lỗ tai của gã trung niên dựng đứng lên cái “xoạt”.

“A, ngươi gọi ta thúc thúc là được rồi”. Trần Mộ liếc vẻ mặt ngây thơ của Thái Thúc Anh cười cười nói. Tiểu cô nương không nghĩ tới một chiêu mười lần thắng cả mười của mình, cư nhiên lại không có hiệu lực, trong lòng nhất thời có chút buồn bực. Bất quá ánh mắt nàng phát hiện, trong số bốn người thì tiểu Bộ Mặc là nhỏ nhất. Đôi mắt chớp chớp, nàng chuyển sang bên cạnh tiểu Bộ Mặc, cất giọng giòn tan hỏi: “Tiểu ca ca, hay nên gọi là tiểu đệ đệ nhỉ?”

Tiểu Bộ Mặc có chút buồn bực. Con gái dậy thì sớm hơn con trai rất nhiều, tuổi hắn mặc dù lớn hơn so với đối phương nhưng mà so chiều cao thì song phương không có sự khác biệt là mấy.

“Tùy tiện.” Hắn trả lời, giọng điệu phong cách giống hệt Weah. Tâm tư của hắn cực kỳ đơn giản, mới vừa rồi tiểu cô nương thể hiện tính tình ngang bướng đã lưu lại trong hắn hình tượng không tốt đẹp gì.

Thái Thúc Anh miệng nhỏ nhắn trề ra, mắt lã chã chực khóc: “Ngươi còn đang giận tính khí của Anh nhi a? Anh nhi đã xin lỗi rồi mà…”

Tiểu Bộ Mặc vốn cực kỳ thành thật, nào đã trải qua loại tình huống này, nhất thời có chút kinh hoảng.

Vừa hay lúc này thanh âm của Weah vang lên.

“Bộ Mặc, nhảy ếch.”

Tinh thần tiểu Bộ Mặc rung lên, cao giọng xác nhận, lập tức hai tay bắt chéo sau lưng, gấp đầu gối, ngồi chồm hổm, nhảy nhảy theo sát mọi người.

Thái Thúc Anh ngạc nhiên nhìn, một thiếu niên đeo mặt nạ khỉ mà lại giống như con ếch nhảy tới nhảy lui, cảnh tượng hài hước thật là tức cười. Dọc đường đi mọi người chứng kiến một màn này, vẻ mặt ai cũng hiện lên nét quái dị nói không nên lời.

Nhưng mà Thái Thúc Anh không cười, đôi mắt nhỏ chớp chớp, ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mặt hồn nhiên không phát giác ra bản thân tức cười đến mức nào, mỗi bước nhảy đều chuyên chú vô cùng, bộ dáng của nàng có chút xuất thần.


(1) BTV (vui miệng lạm bàn): đoạn ghép chữ này đặc sệt ngôn ngữ Tàu, vậy có khả năng giao tiếp của người LIÊN BANG (trong truyện) cũng là dùng tiếng Tàu!!! :)


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất