Chương 47: Đầu Gỗ, Tiến Về Phía Trước Đi!
Dịch: blak
Biên Dịch: blak
Biên Tập: Ryukenshine
Nguồn: www.tangthuvien.com
“Hoàn thành trò chơi thoát khỏi trói buộc, phần thưởng: Kỹ xảo thao tác chế tạo {Thoát Vĩ Toa} tạp.”
{Thoát Vĩ toa} tạp, chiến đấu tạp cấp ba, có thể phóng ra thoi năng lượng xoay tròn, đuôi nó không ngừng tan ra tạo thành lực đẩy, khiến cho tốc độ bay của nó càng lúc càng nhanh, uy lực mạnh mẽ, cho nên được gọi là “Thoát Vĩ toa”.
Trước mắt Trần Mộ hiện lên cảnh chiến đấu rực rỡ của hai người kia trong phòng học ở Đông Vệ học phủ. Trong lòng liền nóng lên, một ý nghĩ không thể áp chế từ đáy lòng nổi lên, liệu mình có thể trở thành một vị tạp tu hay không?
Ý nghĩ này một khi trỗi dậy trong đầu thì không có cách nào xóa đi.
Phương pháp chế tạo {Thoát Vĩ toa} tạp được ghi lại rất rõ ràng, cẩn thận xem xét một lúc, Trần Mộ khẳng định mình có thể chế tạo được tấm tạp phiến này.
Nhưng vấn đề lúc này là rốt cuộc có làm hay không?
Tạp phiến cấp ba dù chỉ cao hơn một bậc so với tạp phiến cấp hai, nhưng chi phí chế tạo lại cao hơn gấp mấy lần. Mà chiến đấu tạp phiến quý hơn tạp phiến bình thường nhiều lắm. Chiến đấu tạp cấp ba mặc dù là chiến đấu tạp cấp thấp nhất, nhưng giá cả vẫn khiến người khác phải than thở không thôi.
Trần Mộ tính toán một lúc lâu, cuối cùng đưa ra kết luận, nếu mình muốn chế tạo tấm {Thoát Vĩ toa} tạp này, như vậy phải dùng hết tất cả số tiền kiếm được trong thời gian này, bản thân chỉ còn dư ra hai vạn audierne.
Lau mồ hôi lạnh trên trán, Trần Mộ vẫn chưa từng tiêu một lúc nhiều tiền như vậy. Hắn thật sự nghĩ không ra, chẳng lẽ tạp tu đều có nhiều tiền như vậy? Một tấm tạp phiến cấp ba phải hơn 200 vạn audierne, vậy thì có bao nhiêu người có thể trở thành tạp tu?
Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn do dự, một khi quyết định chế tạo tức là sẽ tiêu hao toàn bộ gia tài trên người.
Làm hay không làm?
Trong lòng Trần Mộ tranh đấu kịch liệt. Ba ngày liên tục, hắn trằn trọc không ngủ.
Lôi Tử rất nhanh nhận thấy sự khác thường của Trần Mộ, không khỏi thân thiết hỏi: “Đầu Gỗ, ngươi làm sao vậy? Gần đây sao ta có cảm giác tâm thần ngươi không yên? Có phải bệnh rồi không? Có chỗ nào khó chịu không?”
Trần Mộ im lặng một lúc, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Lôi Tử, ngươi nói nếu như, ta là nói nếu như, ngươi có một lựa chọn, không phải là lựa chọn tất yếu, phải hao tốn tất cả tiền bạc trên người, ngươi sẽ làm thế nào?”
“Lựa chọn sao?” Lôi Tử khó hiểu nhìn Trần Mộ: “Ngươi quyết định ra sao?”
Trần Mộ vẫn trầm mặc không nói.
Thấy vẻ mặt của Trần Mộ như vậy, Lôi Tử liền biết hắn không muốn nói. Nghĩ ngợi một lúc, Lôi Tử hỏi: “Lựa chọn này có thể thay đổi tương lai của ngươi không? Nói cách khác nó rất quan trọng với ngươi sao? Là lý tưởng của ngươi phải không?”
“ Có lẽ vậy.” Trần Mộ hơi chần chừ, lý tưởng….Đối với hắn mà nói có vẻ xa xôi. Lý tưởng trước kia của hắn là có cuộc sống tốt hơn, bây giờ cuộc sống đã tốt hơn, vậy lý tưởng của mình là gì đây chứ?
“Vậy làm đi!” Lôi Tử chém đinh chặt sắt trả lời.
Trần Mộ sửng sốt, hắn không ngờ Lôi Tử lại trả lời một cách chắc chắn như vậy.
Lôi Tử không biết nghĩ điều gì, chậm rãi nói: “Đầu gỗ, chúng ta đều là tiểu nhân vật, có thể ăn no, có chỗ ở là thỏa mãn rồi. Nếu như đây là lý tưởng trước kia của chúng ta, thì chúng ta đã thực hiện được rồi.”
Trần Mộ chăm chú lắng nghe.
“Con người phải có lý tưởng. Đầu gỗ, không có lý do gì để do dự cả, cho dù là thất bại thì còn có thể tệ hơn trước đây sao? Có thể tệ hơn trước lúc chúng ta làm tạp ảnh sao? Huống chi bây giờ chúng ta vẫn còn làm tạp ảnh. Những gì chúng ta có được lúc này đều là do công sức của bản thân, dù cho phải bắt đầu lại, chúng ta cũng không sợ hãi! Chúng ta không còn là hai tên tiểu tử nghèo vì bữa ăn mà lo lắng nữa, bây giờ chúng ta đã có khả năng gánh vác được!”
“Đầu gỗ, tiến về phía trước đi.”
“Ừ!” Đôi mắt mờ mịt của Trần Mộ lại khôi phục sự sáng suốt, đầu gật mạnh.
Một khi đã quyết định, như vậy liền thực hiện ngay lập tức. Trần Mộ không hề do dự, liền đi mua những tài liệu cần thiết như trên danh sách. Hắn chạy đến cửa hàng thì mới phát hiện giá của chiến đấu tạp cấp ba bình thường chỉ khoảng 30 – 50 vạn. Nhưng {Thoát Vĩ toa} tạp chỉ chi phí thôi đã là 200 vạn, điều này làm Trần Mộ rất mong đợi ở nó.
Tiền như nước chảy ào ra ngoài, đổi lại một đống tài liệu, nhưng Trần Mộ lại gặp phải một vấn đề khó khăn.
Có mấy loại tài liệu không ngờ mua không được. Vấn đề này khiến Trần Mộ rất khó hiểu, nguyên liệu chiến đấu tạp cấp ba sao lại mua không được? Đừng nói là cấp ba, cho dù là cấp bốn, cấp năm cũng có thể mua được mới đúng.
Nhưng Trần Mộ chạy khắp các cửa hàng nguyên liệu ở thành Đông Thương Vệ, không mọt cửa hàng nào có mấy loại tài liệu này. Việc này làm cho Trần Mộ ngây ngốc, nếu như không có mấy loại tài liệu này, vậy đống tài liệu mình tốn cả gia tài mua về sẽ lãng phí.
Ngay lúc tưởng như không còn cách nào, hắn đột nhiên nhớ đến câu lạc bộ huyễn tạp cấp thấp, chỗ đó không phải cũng có khu giao dịch sao? Trần Mộ liền chuẩn bị đến đó thử vận may.
Trần Mộ vừa bước vào đại sảnh liền bị Lam Phong đang rảnh rỗi phát hiện. Mắt nàng sáng lên, thiếu niên này là đối tượng mà cấp trên yêu cầu nàng hết sức chú ý.
Trên mặt mang theo nụ cười trong nghề, nàng đến gần chào hỏi: “Trần tiên sinh đã lâu không tới đây a.”
“Ừ.” Trần Mộ ứng tiếng trả lời.
“Lần trước Trần tiên sinh không nhận được thư mời tham dự song hướng hội sao? Không được gặp ngài khiến cho rất nhiều người thất vọng đó.” Lam Phong lơ đãng cười nói.
“Thư mời ư?” Trần Mộ sửng sốt: “Không phải các ngươi đưa nhầm sao? Cao cấp tổ không phải yêu cầu 400 điểm sao?”
Vẻ mặt Lam Phong liền cứng lại, nàng cảm giác không còn gì để nói rồi. Chẳng lẽ vì nguyên nhân này mà…..
Trên mặt nàng cố lộ ra vài phần tươi cười: “Trần tiên sinh thật hài hước a! Lần trước vì ngài giải quyết thành công một ít vấn đề cần trợ giúp, số điểm đạt được đã hơn 400. Khi đó ngài đã thăng cấp thành hội viên của tổ cao cấp.”
“À.” Lúc này Trần Mộ mới hiểu ra, bất quá chân vẫn bước đi thẳng đến khu giao dịch.
Lam Phong thấy vậy liền vội vàng theo sau: “Lần này Trần tiên sinh tới đây để…..”
“Mua đồ!” Trần Mộ không quay đầu lại, sải bước đi về phía trước.
Đáng chết, ngươi đi chậm một chút không được sao? Lão nương theo không kịp! Lam Phong chạy theo sau hắn, trong lòng cắn răng mắng không ngừng nhưng lời nói lại mang theo vị ngọt ngào: “Trần tiên sinh cần mua gì? Hội viên tổ cao cấp có quyền mua sắm rất cao nha!”
Những lời này rốt cuộc cũng hấp dẫn sự chú ý của Trần Mộ: “A, vậy thì tốt quá!” Chân bước nhanh thêm vài phần, hận không thể bay vọt đến khu giao dịch.
Trong lòng Lam Phong lại càng mắng dữ dội hơn, nhưng bất đắc dĩ vẫn phải bước theo sát, tiếng giày cao gót đập vào mặt đất vang lên như mưa rơi.
Rốt cuộc Trần Mộ cũng đến khu giao dịch, mang theo vài phần ngơ ngác nhìn bốn phía, đây là lần đầu tiên hắn tới đây. Đằng sau hắn, Lam Phong hai tay vịn hai đầu gối, khom người thở hổn hển.
“Trần tiên sinh muốn mua thứ gì vậy?” Lam Phong rốt cuộc cũng trấn định lại, thấy vẻ mặt ngơ ngác của Trần Mộ liền cười một tiếng, lửa giận trong lòng lập tức tan biến.