Chương 14: Căn nhà màu đỏ
Rời khỏi rừng trúc, Dương Húc Minh tiếp tục đi thẳng, được một đoạn ngắn thì thấy một ngã rẽ xuất hiện.
Một đường tiếp tục đi lên phía trước, một đường thì hướng về phía sườn núi, uốn lượn rồi biến mất hút trong những hàng cây.
Dương Húc Minh ngẩng đầu nhìn, phát hiện có một căn nhà nhỏ ở hướng con đường rẽ lên sườn núi.
Nhưng căn nhà đó không phải là màu đỏ thẫm.
Đây là một căn nhà xi măng cấp bốn thông thường, được quét vôi màu trắng.
Khi Dương Húc Minh ngẩng đầu nhìn lên, thì ở cửa căn phòng nơi sườn núi, ông lão hắn gặp trước đó đang đứng từ trên cao nhìn xuống chỗ hắn. Hai người ánh mắt gặp nhau, Dương Húc Minh gượng cười vẫy vẫy tay nhưng ông lão chẳng thèm đoái hoài gì đến hắn.
Dương Húc Minh hơi quê độ, nhún vai rồi tiếp tục dọc theo con đường đi thẳng lên phía trước.
Ông lão này quả nhiên là ở gần đây, ắt hẳn lão phải biết gì đó. Nhưng ông ta đã biểu hiện ra sự đề phòng với hắn như thế thì rất khó để hắn dò hỏi được tin tức gì hữu dụng.
Dương Húc Minh quyết định tiếp tục đi hướng sâu vào trong, xem thử căn nhà màu đỏ cuối cùng là nằm ở đâu.
Dù sao bây giờ trời vẫn còn sớm, hắn có đầy đủ thời gian để đi thăm dò, cùng lắm thì lại quay trở về đây hỏi thăm sức khỏe ông lão kia.
Dọc đường đi, Dương Húc Minh đều cẩn thận quan sát tình huống chung quanh.
Có lẽ trên đường này còn có tảng đá khác có viết chữ.
Trước đó, trong rừng trúc, những dòng chữ nguệch ngoạc trên đá đã cung cấp cho hắn một vài thông tin có ích.
Tối thiểu là hắn biết trong gia đình này hai cô con gái đồng thời không thích mẹ mình. Bố thì làm việc ở công trường, về sau hình như là bị thương tích gì đó. Gia đình khá nghèo, cơ cực đến mức không mua nổi trò chơi xếp hình cho con.
Có phải ban đầu đã rất nghèo hay không? Dương Húc Minh không dám xác định.
Hiện tại hắn không nắm được nhiều tin tức cho lắm, cơ bản là khó mà phán đoán ra chân tướng của sự việc.
Thế nhưng, hắn không phát hiện ra thêm manh mối nào khác trên cả quãng đường còn lại.
Mặc dù con đường tiếp theo cũng có mấy khối đá lớn ven đường, nhưng chả có viết gì trên đó cả.
Dương Húc Minh đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng thấy được mục tiêu: Căn nhà màu đỏ thẫm.
Đó là một căn nhà hai tầng bằng xi măng, sơn màu đỏ thẫm, xây ở khoảng đất trống dưới chân núi, xung quanh có vài bụi cây rừng, trông có vẻ hoang vu.
Xa xa nhìn lại, căn nhà màu đỏ dưới chân núi ấy tỏa ra một cảm giác khá quỷ dị.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Dương Húc Minh hay không, nhưng dù là giữa ban ngày, khoảng cách còn khá xa, nhìn thấy căn nhà này hắn cảm giác hơi không thoải mái.
Hắn không dám lại quá gần, mà nhằm xa xa đi một vòng quanh căn nhà.
Bởi vì Sinh Tử Lục đã đặc biệt dặn dò hắn chỉ có một cơ hội duy nhất để đi vào căn nhà này, từ đó bác bỏ cái ý định tiến vào thám thính tình hình của Dương Húc Minh vào ban ngày, buổi tối lại quay trở lại lần nữa.
Bất quá vì sao mà Sinh Tử Lục lại bảo chỉ có thể đi vào căn nhà này duy nhất một lần? Nếu như Dương Húc Minh ban ngày đi vào một lần thì chẳng lẽ buổi tối đi vào liền không điều tra ra được chân tướng?
Dương Húc Minh lại móc ra Sinh Tử Lục nhìn kĩ lại lần nữa.
Không sai, phía trên viết rất rõ ràng:
- Ngươi chỉ có một cơ hội đi vào, phải cẩn thận nắm chắc
Vào thời điểm này, hắn cũng chỉ còn cách tin tưởng Sinh Tử Lục. Quan hệ đến tính mạng của hắn, nên hắn không có khả năng dùng mạng nhỏ của mình đi thử xem Sinh Tử Lục có lừa hắn hay không.
Dương Húc Minh quan sát căn nhà màu đỏ từ xa, đại khái đã hiểu rõ kiểu kiến trúc của căn nhà. Đây là một căn nhà hai tầng bằng xi măng, nhưng tầng thứ hai còn chưa xây xong hoàn toàn, mặc dù tường ngoài đã sơn màu đỏ sậm nhưng cửa sổ tầng hai còn chưa được lắp đặt cửa kính.
Xa xa, có thể nhìn thấy vách tường thô ráp chưa được thoa trát tốt, cũng không trải gạch men, dường như căn nhà chỉ mới được xây thô. Lầu một cũng cùng tình trạng xây dựng chưa hoàn tất như vậy.
Theo đủ loại tin tức Dương Húc Minh thu thập được thì gia đình này đã ở trong căn nhà này khá lâu. Nếu ngay cả lầu một cũng chưa xây xong, chẳng lẽ họ ở tầng hầm? Kiểu kiến trúc nhà ở này cũng không có vẻ là có tầng hầm.
Ngay sau đó, Dương Húc Minh lại phát hiện một điểm kỳ quái.
Cả căn nhà lớn như vậy mà lầu một không có cửa sổ! Thực sự là kỳ quái ...
Toàn bộ lầu một, ngoại trừ mặt trước có ba cánh cửa lớn sơn màu đỏ thì không có bất kỳ cái cửa sổ nào. Ban đầu Dương Húc Minh còn tưởng cửa sổ được mở ở mặt bên hoặc mặt sau, nhưng khi hắn đi suốt một vòng xung quanh căn nhà thì đều không nhìn thấy cửa sổ.
Mặt sau và mặt bên hoàn toàn là những bức tường kín mít. Lầu một này trông giống hệt như một cái phòng giam.
Nhưng dù là phòng giam thì cũng phải có cửa sổ để thông khí chứ?
Người xây căn nhà này theo phong cách nào đây? Cả lầu một to lớn như vậy không có lấy một cái cửa sổ?
Tầng hai thì xây dựng tương đối bình thường, nơi cần có cửa sổ thì đều có. Chỉ là lầu hai không có sửa sang, hoàn toàn là xây dựng thô. . . . Cho nên gia đình này hoàn toàn ở trong lầu một bị phong bế?
Dương Húc Minh đối với tình huống này triệt để nín lặng.
Hắn đã định thăm dò xem căn nhà này có mấy cửa sổ, để đến lúc cần có thể chạy thoát ra theo đường cửa sổ. Hiện tại như vậy, một khi hắn đi vào trong gặp phải nguy hiểm, chẳng phải con đường chạy trốn sẽ ít đi?
So với cấu tạo kỳ quái của lầu một căn nhà, thì khu vườn phía sau nhà lại có vẻ bình thường. Có một cái cây khá lớn ở trong vườn.
Mặc dù Dương Húc Minh không biết đó là cây gì, nhưng nhìn thì khá lâu năm, thân cây thô to xù xì.
Nhưng đến đây lại thấy có chút kỳ quái.
Khu vực phụ cận căn nhà màu đỏ là một mảnh đất nhỏ hoàn toàn bị san bằng, chỉ có cái cây này lẻ loi trơ trọi đứng ở đó. Hẳn là gia đình kia đặc biệt lưu lại.
Dương Húc Minh đứng phía xa dùng điện thoại chụp hình cái cây, dự định lát nữa sẽ lên mạng tìm xem cây này là cây gì.
Hắn đi xa xa vòng quanh căn nhà màu đỏ một vòng nữa, không có phát hiện thêm điều gì khác lạ, Dương Húc Minh quyết định đi trở về.
Hắn đi về chỗ ngã ba đường, sau đó ngẩng đầu nhìn lên phía sườn núi.
Không thấy ông lão đứng trước cửa căn nhà trên sườn núi, hẳn là lão đã vào trong nhà. Dương Húc Minh cũng không khách khí, hắn trực tiếp đi lên theo đường núi, nhanh chóng đã đến trước cửa nhà ông lão.
Mùi rau xào thơm bay ra ngào ngạt, cùng với âm thanh đảo rau trong chảo nóng.
Dương Húc Minh đi tới cổng căn nhà, ho khan một tiếng, rất lễ phép gõ cửa.
- Ông ơi, ông có ở nhà không? Cháu có một số việc muốn hỏi ông được không ạ?
Âm thanh xào nấu trong nhà nháy mắt biến mất. Tiếp theo đó là sự im lặng kéo dài.
Sau đó trong nhà vang lên âm thanh lạnh lùng của ông lão:
- Alo. 113 ạ? Trước cửa nhà tôi hiện có một ...
- Á á, ông ơi đừng manh động chứ! Cháu đi luôn, cháu đi ngay và luôn đây ạ!
Cũng mặc kệ ông già có nghe được hay không, Dương Húc Minh nhanh chân chạy biến đi.
Tinh thần cảnh giác của ông lão này cũng quá mạnh rồi... Chẳng lẽ trước đây đã bị lừa đảo rất nhiều lần?
Mặc dù thân thể Dương Húc Minh khá cao to vạm vỡ, nhìn có vẻ hung thần ác sát nhưng cũng không nên mới nhìn đã nghĩ hắn là người xấu như vậy chứ!
Hắn cũng có làm việc gì xấu đâu, chỉ là theo dõi chút xíu mà thôi...
Vậy mà trực tiếp gọi điện cho cảnh sát báo cáo, ông già này thật là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Haizz.
Dương Húc Minh vừa đi nhanh rời khỏi nơi này, vừa phán đoán tính cách cổ quái của lão già trong căn nhà kia.
Lỡ ra mà cảnh sát đến thật thì quá là vui luôn. Đêm nay hắn còn phải đi điều tra căn nhà có ma, nếu như bị cảnh sát bắt thì có phải là hỏng hết đại sự không!