Chương 8: Tiếng khóc lúc nửa đêm
Xem hết phần trả lời của quyển Sinh Tử Lục, Dương Húc Minh trầm ngâm trong thoáng chốc.
Như vậy là trước khi nến đỏ cháy hết thì Lý Tử tạm thời sẽ không thể tổn thương tới hắn, nhưng bọn Trành Quỷ bị Lý Tử nô dịch lại đi ám hại hắn.
Lúc bọn Trành Quỷ kia đến tấn công hắn, ngọn nến nhân duyên bên cạnh sẽ tự động thắp sáng nhằm bảo hộ cho Dương Húc Minh.
Đây chính là một sự tuần hoàn chết chóc không có lối thoát!
Chỉ cần vài lần như tối hôm qua thì nến đỏ sẽ đốt hết. Lúc đó nếu không phải Trành Quỷ làm thịt hắn thì Lý Tử cũng sẽ không bỏ qua cho hắn?
Thảo nào Sinh Tử Lục nói: Nến đỏ là lễ vật cuối cùng của Lệ quỷ dành cho Tình nhân.
Vì lẽ đó, món lễ vật này cơ bản là không có khả năng tồn tại mãi mãi, nhiều nhất giữ mạng cho Dương Húc Minh thêm mấy ngày.
Dương Húc Minh chán nản liếc mắt nhìn lên nến đỏ trên tủ đầu giường, hắn im lặng trầm ngâm.
Cái nến đỏ này, bằng một cách ví von gần xa, giống như đại biểu tuổi thọ còn lại của hắn vậy!
Hắn suy tư một lúc, hít một hơi thật sâu rồi cầm bút viết tiếp lên Sinh Tử Lục:
- "Nếu như em có thể giết chết hai tên Trành Quỷ này trước khi nến cháy hết, như vậy nến đỏ sẽ tồn tại mãi mãi đúng không?"
Đối với câu hỏi này, Sinh Tử Lục trả lời rất đơn giản:
"Trên lý thuyết thì đúng như thế, điều kiện tiên quyết là chú em phải có khả năng siêu độ hai con Trành Quỷ này, đồng thời về sau không tiếp tục trêu chọc vào Lệ Quỷ khác."
Dương Húc Minh liếc mắt đọc rồi chửi thầm trong bụng.
Trải nghiệm nửa tháng vừa rồi đã khiến hắn sức cùng lực kiệt, hắn cũng không phải điên khùng, nghĩ sao rảnh háng đi chủ động trêu chọc vào con Lệ quỷ khác chứ hả?
Dương Húc Minh tiếp tục viết ra nghi vấn của mình:
- "Vậy làm cách nào để em có thể đối phó hai con Trành Quỷ này? Máu chó mực? Nước tiểu em bé? Hay là gạo nếp?"
Lần này, Sinh Tử Lục im lặng hồi lâu, sau đó chậm rãi hiện lên một đoạn nội dung:
"Quỷ chính là tạo vật mang thuộc tính Chí Âm, Chí Hàn, Chí Sát, Chí Tà, Chí Uế trong trời đất, cũng không nằm trong Ngũ Hành. Nhân loại tầm thường muốn đối phó loại quỷ này, chỉ có thể tìm một cách thức riêng biệt.
Chỉ có quỷ mới có thể đối phó quỷ.
Chú em suy nghĩ kỹ đê, nếu quả như thật muốn đối phó hai con Trành Quỷ này, anh đây chắc chắn chú em sẽ tạo ra nhân quả mới, thậm chí còn có thể lên bàn thờ sớm hơn nha.
Chú em sẽ phải dấn thân vào một thế giới mới, cực kỳ xa lạ và quỷ dị. Chú em có đủ can đảm mà bước vào không?"
Có thể vì muốn quan trọng hóa vấn đề, những dòng chữ này này thậm chí biến thành màu đỏ quỷ dị, nhìn như là được viết ra bằng máu tươi.
Ý tứ của Sinh Tử Lục rất đơn giản:
Cầm nến đỏ ngồi chờ chết có lẽ còn có thể cầm cự sống thêm một thời gian ngắn nữa.
Nhưng nếu Dương Húc Minh muốn đối phó hai con Trành Quỷ kia, tất nhiên sẽ trêu chọc đến những loại quỷ khác.
Mà nến đỏ gặp quỷ thì đốt, nói không chừng còn không kịp giết chết hai con Trành Quỷ, trái lại bởi vì tiêu hao nến đỏ quá nhanh mà chết sớm hơn.
Nhưng Dương Húc Minh không do dự, trực tiếp viết lên Sinh Tử Lục:
- "Đại ka nhiều lời như vậy làm gì? Trực tiếp nói cho em biết làm thế nào, thằng em này không thích ngồi chờ chết đâu."
Bắt Dương Húc Minh ở trong nhà ngoan ngoãn chờ chết, như thế còn khó chịu hơn là giết quách hắn đi cho xong.
Hắn tuyệt đối không khoan nhượng với cái chết uất ức được báo trước như thế này.
Mà lần này, Sinh Tử Lục nhanh chóng trả lời hắn, nhưng nội dung câu trả lời lại có vẻ hơi thâm sâu khó hiểu:
Tiếng khóc lúc nửa đêm:
Nơi ngoại ô tiếp giáp khu vực nội thành, có một ngôi nhà cũ kỹ bỏ hoang.
Mỗi đêm, có tiếng trẻ con khóc nỉ non vọng ra từ bên trong căn nhà đó.
Bên dưới mái ngói đỏ sậm loang lổ ấy là câu chuyện bi thương từng xảy ra ba năm về trước.
Chú em cần đi đến thị trấn Song Dát, tìm căn nhà bỏ hoang màu đỏ sậm.
Sau hai giờ đêm, một mình chú em tiến vào bên trong ngôi nhà, để tìm rõ chân tướng bi thương ba năm trước đây.
Chú chỉ có cơ hội đi vào trong một lần, phải biết nắm chắc!
Ta thân ái nhắc nhở chú là đừng mang theo hung khí trên người, trước mặt bọn chúng thì hung khí không có tác dụng gì, ngược lại sẽ làm hại tính mạng chú em!
Đồng cảnh cáo là nơi đó cực kỳ nguy hiểm. Đôi khi lùi bước không phải là vì sợ hãi, mà là hiểu được sự quý giá của sinh mệnh!
Có một điểm tốt là tiến vào khu đó thì không sợ bị Trành Quỷ lén lút ám hại!"
Câu trả lời này được viết thành cả một đoạn dài, lấp kín hết toàn bộ trang sách khiến cho Dương Húc Minh không còn chỗ đặt bút hỏi tiếp. Rõ ràng Sinh Tử Lục không muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào của hắn nữa!
Hắn đã quá quen với phong cách xỏ lá của cuốn sách bại hoại này rồi!
Chỉ là câu trả lời này có vẻ khó hiểu! Sách đại ca à, dù gì đi nữa thì huynh cũng phải cho ta thêm một chút manh mối mới phải chứ!
Mà ngẫm lại phong cách trả lời này rất giống kiểu hệ thống nhiệm vụ trong Game.
Quyển Sinh Tử Lục rách nát này không phải là một cái hệ thống Game kinh dị ngụy trang thành chứ hả?
Dương Húc Minh suy nghĩ vớ vẩn, ngồi đọc đi đọc lại những dòng chữ bên trong Sinh Tử Lục nhiều lần, sau đó mới cất kỹ quyển sách, chuẩn bị rời giường.
Lát nữa cảnh sát sẽ đến nơi này, hắn phải dọn dẹp mọi thứ gọn gàng lại một chút.
Dương Húc Minh còn nhớ rành rành sau khi tiến hành nghi thức Hỏi quỷ tối qua, nhà hắn đã biến thành một mớ hỗn độn. Nếu cảnh sát vừa vào cửa liền thấy mấy bãi máu gà đọng lại trên sàn nhà phòng khách thì thế nào cũng nghi ngờ hắn là một kẻ biến thái!
Đứng dậy mặc quần áo vào, Dương Húc Minh tiện tay đem cây nến đỏ trên tủ đầu giường gói ghém kĩ lại rồi nhét vào trong túi quần.
Hôm nay thời tiết rất tốt, trời trong xanh nắng vàng. Hắn kéo màn cửa sổ ra, ánh nắng chiếu vào phòng ngủ chói chang rực rỡ.
Thành phố Lục Bàn Thủy lâu nay vẫn âm u, hôm nay rốt cục cũng có một ngày nắng đẹp.
Tâm tình u ám của Dương Húc Minh tích tụ bao ngày qua cũng vơi dần dưới ánh nắng rực rỡ.
Mặc dù trên cửa sổ phòng ngủ của hắn có thêm một cái dấu tay màu máu, nhưng Dương Húc Minh căn bản không quan tâm.
Giữa ban ngày ban mặt, hai con Trành Quỷ chắc là không dám đến, dù sao trong túi quần hắn vẫn còn một cây nến đỏ hộ thân.
Dương Húc Minh kéo mở cửa sổ, cảm nhận được làn gió mát thổi nhẹ nhàng khoan khoái lên gương mặt.
Hắn hít vào thở ra một cái thật dài, sau đó bèn khóa trái cửa sổ. Sau đó, hắn đi ra mở cửa phòng ngủ.
Một dãy hành lang âm u chật chội hiện ra trước mắt hắn.
Đầu bên kia hành lang, đối diện phòng hắn là một cái phòng ngủ khác, chếch sang một chút là nhà bếp, bên cạnh là phòng vệ sinh, cuối hành lang là phòng khách.
Dương Húc Minh liếc mắt nhìn cửa phòng vệ sinh, phát hiện ở đó rỗng tuếch. Tối hôm qua còn có thi thể con gà trống co quắp cơ mà, giờ lại không thấy đâu.
Thấy cảnh này, Dương Húc Minh hơi nghi hoặc một chút. Sau khi nghi thức Hỏi quỷ kết thúc, hình như là hắn không hề nghe thấy động tĩnh của cái xác gà này mà?
Mặc dù con gà này giống như lên cơn điên, mổ liên tục vào cửa toilet lúc hắn đang tiến hành giai đoạn đầu của nghi thức Hỏi quỷ, nhưng sau khi Hỏi quỷ kết thúc thì nó đã quay lại trạng thái thi thể như ban đầu, nằm yên bất động.
Vậy, nó lết xác đến cái xỏ xỉnh nào rồi?
Nghĩ tới nghĩ lui, Dương Húc Minh nhẹ nhàng đẩy cửa toilet.
Trong toilet trống rỗng, không thấy bất cứ thứ gì.
Ngoại trừ trên bồn rửa tay còn lại một đoạn chân nến tang màu trắng ngắn cũn cỡn ra, thì vật duy nhất trong đây cũng chỉ là tấm gương treo trên vách tường, hiện tại đã bị vỡ chằng chịt như mạng nhện!
Tình hình bên trong phòng vệ sinh vẫn y chang như hôm qua, không có gì thay đổi.
Dương Húc Minh suy tư giây lát rồi rời khỏi toilet đi tới phòng khách.
Một mùi hôi thối gay mũi trực tiếp phả vào mặt hắn.
Dương Húc Minh thấy được xác con gà kia.
Nó đang nằm trên sàn nhà phòng khách, ngay đúng vị trí hôm qua bị cắt cổ.
Chỉ là cái xác gà này có lẽ không còn là một cái xác gà nguyên vẹn.
Lông gà máu me bê bết vương vãi khắp nơi.
Mà cái xác con gà kia tựa như đã bị con gì cắn xé, bụng rách toang, tất cả cơ quan nội tạng bên trong đều biến mất, chỉ còn một đoạn ruột gà kéo trên sàn nhà.
Cảnh tượng trước mắt trông như con gà này đã giãy giụa rất kịch liệt... Chẳng phải lúc hắn cắt tiết thì con gà này yếu xìu sao?
Chẳng lẽ sau khi nghi thức Hỏi quỷ kết thúc, con gà này lại đứng lên chạy nhảy tiếp?
Với lại, tối qua, là ai đã gặm nát con gà thành ra thế này...