Chương 13: Cửu U Minh Phủ
----
Tương truyền.
Sau khi chết thì linh hồn mỗi người đều sẽ tiến vào Cửu U Minh Phủ, tẩy đi ký ức trong nước Hoàng Tuyền rồi chuyển thế luân hồi.
Nơi này là một không gian u ám.
Không khí vẩn đục, mục nát.
Lục Trường Sinh nhìn chung quanh, phía trước là một con sông màu vàng.
Trên con sông là một nhịp cầu.
Giờ phút này có vô số u linh màu trắng đang qua cầu……
Qua khỏi nhịp cầu liền có một khung cửa thật lớn, trên khung cửa có hai chữ thật lớn.
Minh Phủ!
“Người nào dám phạm Cửu U Minh Phủ!”
Đột nhiên, một tiếng rống to từ trên bầu trời truyền đến, lan khắp không gian này!
Lục Trường Sinh nhìn về phía mấy bóng người xuất hiện giữa không trung, mấy bóng người đều phát ra hơi thở tĩnh mịch.
“Ngươi là người phương nào?”
Một bóng người mở miệng hỏi: “Vì sao tới Minh Phủ ta?”
Thông thường sẽ không có sinh linh nào đi vào Minh Phủ, tới đây đều là kẻ đã chết.
Còn sinh linh có thể tiến vào Cửu U Minh Phủ, không tên nào không phải cường giả.
Lục Trường Sinh cất cao giọng nói: “Không có chuyện gì, chỉ muốn mượn quý phủ chút nước Hoàng Tuyền để dùng.”
Mấy bóng người vừa nghe liền lạnh giọng quát: “Nước Hoàng Tuyền là một trong những chí bảo của Cửu U Minh Phủ ta, sao có thể cho ngươi mượn?”
Lục Trường Sinh có chút bất đắc dĩ.
Xem ra vẫn phải đánh.
Chỉ có thể hiện thực lực mới có quyền lên tiếng.
Lục Trường Sinh vung kiếm gỗ trong tay, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, một cổ kiếm ý đột nhiên sinh ra.
Mấy bóng người kia thấy thế đều trở nên nghiêm túc, thân thể căng chặt, chuẩn bị ra tay nghênh đón công kích của Lục Trường Sinh!
Chỉ nghe Lục Trường Sinh nghiêm nghị nói: “Được, vậy từng người các ngươi tới đi.”
Mấy bóng người vừa định cùng nhau xông lên nghe lời này tức khắc ngừng lại, há hốc mồm nhìn Lục Trường Sinh.
“Không phải là các ngươi muốn cùng lên chứ?”
Lục Trường Sinh căm phẫn nói: “Các ngươi tốt xấu cũng là quản sự của Cửu U Minh Phủ, loại chuyện như quần ẩu thế này mà các ngươi cũng làm được sao?
Thật sự là không nói võ đức!”
Mấy bóng người nhìn nhau, khuôn mặt vốn đã đen lại càng đen hơn.
Ngươi tới đoạt chí bảo của chúng ta.
Còn muốn chúng ta nói võ đức??
Xem chúng ta là kẻ ngốc?
“Đừng nhiều lời với hắn, bắt sống rồi nhốt vào Cửu U luyện ngục để hắn trải qua nỗi khổ bị địa hỏa nung nấu!”
Mấy bóng người phóng về phía Lục Trường Sinh!
Đều tế ra Bảo Khí trong tay, phát ra từng đạo tịch diệt chi ý!
Lục Trường Sinh thấy thế, sắc mặt trở nên nghiêm túc nhấc kiếm gỗ, chém một kiếm về phía trước!
Tức khắc!
Hư không tan biến, không gian Cửu U Minh Phủ vỡ vụn như pha lê!
Toàn bộ Cửu U Minh Phủ tức khắc phát ra tiếng vang lớn!
Nước Hoàng Tuyền cũng bắt đầu sôi trào!
Mấy bóng người tức khắc hoảng hốt!
“Đạo tắc!”
“Kiếm chi đạo tắc, sao thế giới này còn có người ngộ được đạo tắc!”
“Mau, lấy máu tế bảo!”
Nói xong, mấy bóng người đồng loạt đấm ngực phun ra từng ngụm tinh huyết!
Tinh huyết lại rơi vào một cánh cổng dày nặng cổ xưa.
Trên cổng là một con lệ quỷ mở miệng rộng đầy răng nanh!
“La Sinh môn!”
Vừa dứt lời, cánh cổng phóng to vài phần, hóa thành một cổng lớn che trời!
Cánh cổng nện xuống chắn trước kiếm khí khủng bố!
Ầm!
Một kiếm phá vỡ hư không chém vào La Sinh môn!
Dư ba quét qua toàn bộ Cửu U Hoàng Tuyền!
Nhịp cầu trên Hoàng Tuyền bắt đầu nứt toạc!
Ngay cả khung cửa cổ xưa đứng lặng cuối cầu cũng sập xuống!
Chỉ trong nháy mắt, La Sinh môn liền phát ra tiếng!
Rắc rắc!
Từng khe nứt bắt đầu điên cuồng lan tràn!
Mấy bóng người cũng phun máu tươi.
La Sinh môn kết nối với bọn họ.
Hiện giờ La Sinh môn đã bị tổn hại dẫn tới bọn họ cũng không cách nào tái chiến!
Kiếm khí tiêu tán, La Sinh môn mang theo vô số vết nứt bị thu lại.
“Các hạ đến cùng là thần thánh phương nào?”
Mấy bóng người lộ rõ hình dạng.
Là sáu lão giả khoác áo choàng màu xám, trong tay cầm một thanh quyền trượng.
Trên quyền trượng có một đồ vật như quả cầu ma pháp, lập loè ánh sáng lục.
“Như thế nào, nói cho các ngươi biết để ngày sau các ngươi trả thù ta sao?
Các ngươi có cho mượn hay không?”
Lục Trường Sinh nhíu mày, hiển nhiên đã không có sự kiên nhẫn.
Sáu lão giả thấy thế không khỏi cười khổ nói: “Các hạ, không phải chúng ta không cho mượn mà là bởi vì chúng ta không có quyền.
Sáu người lão hủ chỉ là sứ giả Minh Phủ Hoàng Tuyền, nước Hoàng Tuyền có linh, được nó tán thành mới có thể mang đi.”
Lục Trường Sinh nhướng mày nói: “Vậy mang ta tới.”
Sáu người nhìn nhau thở dài, gật đầu đồng ý.
“Các hạ theo chúng ta đi.”
Nếu lại thêm mấy kiếm, không nói tới chuyện bọn họ không chống nổi.
Cửu U Minh Phủ này cũng sẽ hỏng mất.
Đến lúc đó thế giới luân hồi sẽ đại loạn!
...
Đến một Thiên điện.
Giữa Thiên điện có một bóng người hư ảo đang đứng.
Sứ giả Hoàng Tuyền bái một bái với bóng người rồi rời đi.
Bóng người quay lại, là một nam tử trẻ tuổi có vẻ âm nhu.
Nam tử nói: “Ta đã biết ý đồ của ngươi, trong Cửu U Minh Phủ này không có ai là đối thủ của ngươi.
Có thể cho ngươi mượn nước Hoàng Tuyền nhưng ta có một điều kiện.”
Lục Trường Sinh nói: “Nói nghe.”
Nam tử nói tiếp: “Ngày sau giúp Cửu U Minh Phủ này tìm một vị Minh Vương để trấn thủ nơi đây.”
“Minh Vương tu luyện công pháp nên trọng sinh chuyển thế, không biết hiện giờ đang ở phương nào,
Nếu Cửu U Minh Phủ không có Minh Vương trấn áp, chắc chắn sẽ đại loạn!”
Lục Trường Sinh suy nghĩ, gật đầu đáp ứng.
Cùng lắm thì đến lúc đó ném tiểu tử Thu Bạch tới đây làm Minh Vương gì đó.
Thấy Lục Trường Sinh gật đầu đồng ý, nam tử phất phất tay, tức khắc có từng dòng nước Hoàng Tuyền dựng lên, hội tụ lại!
Sau đó hình thành một hạt châu màu vàng dừng trước mặt Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh thu lấy, gật đầu với nam tử rồi xoay người rời đi.
Nam tử nhìn bóng Lục Trường Sinh, không khỏi nghi hoặc: “Thiên Đạo của thế giới này đã hỏng mất, con đường phi thăng đã bị phong bế, làm sao lại có người ngộ ra đạo tắc?
Chẳng lẽ từ bên ngoài tiến vào?”
Suy nghĩ một chút thì hắn lắc đầu, người bên ngoài sao có thể coi trọng nơi này……
……
Sau khi Lục Trường Sinh rời Thiên điện, trực tiếp giơ kiếm phá vỡ không gian bay khỏi nơi này.
Nhưng lúc Lục Trường Sinh rời đi thì bên bờ Hoàng Tuyền có một linh thể hư ảo dùng tốc độ cực kỳ nhanh đuổi theo Lục Trường Sinh……