Chương 45: Lạc Nhật vương triều đã đến
----
Một ngày sau.
Tân Hồng Y thành công đột phá tới Tử Phủ cảnh hậu kỳ.
Đồng thời thân thể cũng mạnh hơn không ít.
Điều này khiến Tân Hồng Y rất vui, nàng vỗ vỗ vai Diệp Thu Bạch, cười nói: “Ta thiếu ngươi một ân tình.”
Tân Hồng Y là người bí tộc Nam Vực, giá trị của ân tình này cũng không thấp hơn Thạch Sinh.
Chỉ là Diệp Thu Bạch cũng không để ý, nói: “Được rồi, thời gian không còn nhiều lắm, hướng vào chỗ sâu kiếm thêm chút tích phân.”
Tân Hồng Y gật đầu.
……
Diệp Thu Bạch và Tân Hồng Y không ngừng săn giết ma thú.
Tích phân cũng tăng cực nhanh!
Trong quá trình săn giết, Diệp Thu Bạch thành công đột phá đến Tử Phủ cảnh hậu kỳ.
Đồng thời nhờ ma khí ẩn chứa trong Thanh Viêm sơn mà lĩnh ngộ Thiên Ma Cửu Kiếm càng sâu.
Đến lúc kết thúc, tích phân của Diệp Thu Bạch đạt tới 4700.
Tích phân của Tân Hồng Y tích cũng tới 2200.
Mọi người đều bị truyền tống ra ngoài, về tới Tàng Đạo thư viện Bắc Vực.
Đứng trên quảng trường.
Hoắc Khánh Minh và Lâm Sách đi tới.
Hoắc Khánh Minh tò mò hỏi: “Diệp Thu Bạch, ngươi có bao nhiêu tích phân?”
Trong giọng nói mang theo chút đắc ý.
Lâm Sách trợn trắng mắt nói: “Gia hỏa Hoắc Khánh Minh này tình cờ gặp được một con ma thú Khí Hải cảnh đỉnh đang thoi thóp, được 2100 tích phân nên đang khoe khoang đó.”
Hoắc Khánh Minh cười hắc hắc, dù sao hắn không phải đối thủ của Diệp Thu Bạch, có thể chiến thắng ở phương diện khác là chuyện đáng vui vẻ.
Tân Hồng Y nhìn về phía Lâm Sách, hỏi: “Vậy còn ngươi?”
Lâm Sách buông tay nói: “1800.”
Lúc này đám người Hoang Nguyên cũng đi tới, vừa định hỏi chuyện thì một vị trưởng lão bỗng lên tiếng: “Các vị giao Tích Phân thạch ra đi, chúng ta sẽ tiến hành xếp hạng, sau đó đào thải một số người.”
Mọi người nghe xong đều giao Tích Phân thạch ra.
Hoang Nguyên hỏi: “Hẳn là không có vấn đề gì đi?”
Thời điểm nói lời này, Hoang Nguyên nhìn về phía Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch nhún vai, không nói gì.
Tân Hồng Y thì gật gật đầu.
Hoắc Khánh Minh nói: “Vấn đề không quá lớn.”
Trưởng lão nhanh chóng đưa ra xếp hạng.
Khi bắt đầu tuyên bố kết quả, hắn có chút kinh ngạc: “Tàng Đạo thư viện Bắc Vực có một người bị đào thải, xếp hạng nhất là Kiếm Triều Miện, 4500 tích phân.”
Tất cả mọi người không khỏi ồ lên.
4500!
Phải biết rằng một con ma thú Tử Phủ cảnh trung kỳ chỉ trị giá mười tích phân, đạt tới Tử Phủ cảnh đỉnh thì cũng chỉ 30 tích phân.
4500 tích phân phải giết nhiều thế nào nha, hoặc là chém giết ma thú càng cao giai hơn!
Với thực lực của Kiếm Triều Miện, chắc chắn có thể làm được.
Dù sao cũng là kiếm tu trẻ tuổi đệ nhất Bắc Vực.
“Hẳn là không ai vượt qua Kiếm Triều Miện đi?”
“Chắc chắn không có ai rồi.”
“Ta nghe đồng môn nói hình như Kiếm sư huynh một mình chém giết ba con ma thú Khí Hải cảnh trung kỳ cùng với một con ma thú Khí Hải cảnh hậu kỳ.”
“Kiếm sư huynh chỉ có tu vi Khí Hải cảnh trung kỳ đi? Huống hồ ma thú Khí Hải cảnh trung kỳ tương đương với cường giả nhân loại Khí Hải cảnh hậu kỳ!”
“Không hổ danh là kiếm tu trẻ tuổi đệ nhất!”
Ánh mắt vô số người nhìn về phía Kiếm Triều Miện đều mang theo sự kính sợ.
Hoang Nguyên cũng lộ vẻ nghiêm trọng.
Chung Ngộ bên cạnh nói: “Là một kình địch.”
Hoang Nguyên gật đầu, “Ta đối chiến với hắn, phỏng chừng cũng chỉ có ba phần thắng.”
Kế tiếp, trưởng lão kia lại tuyên bố.
“Đông Vực, một người bị đào thải, hạng nhất là Thạch Sinh, 3900 tích phân.”
3900 tích phân!
Tuy rằng thấp hơn Kiếm Triều Miện chút nhưng vẫn khá cao!
Trưởng lão thư viện Đông Vực cũng nở nụ cười.
Thành tích này đã vượt qua dự đoán của hắn.
Nhưng Thạch Sinh lại không có cười, ngược lại vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Tây Vực, một người bị đào thải, hạng nhất là Trương Hách, 3860 tích phân.”
Không thua Thạch Sinh bao nhiêu.
Có thể nói là rất gần.
Cũng là một thành tích cực kỳ xuất sắc.
Hiện tại, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Nam Vực.
“Trong nhóm bọn họ, cao nhất hẳn là Hoang Nguyên kia đi?”
“A, phỏng chừng Hoang Nguyên kia chính là nhân vật Nam Vực duy nhất có thể ra tay trong lần giao lưu này, dù sao cũng là đồ đệ của viện trưởng thư viện Nam Vực.”
“Nhưng so với đám người Kiếm Triều Miện, Thạch Sinh thì có lẽ kém hơn một chút.”
Tiếng nói vừa dứt.
Tiếng trưởng lão cũng vang lên.
“Nam Vực, hai người bị đào thải, hạng nhất…… Diệp Thu Bạch, 4700 tích phân!”
Tức khắc, mấy người Hoang Nguyên nhìn về phía Diệp Thu Bạch, mắt trừng to.
Có người hỏi: “Diệp Thu Bạch này là ai?”
Kiếm Triều Miện cũng có phản ứng, hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Thu Bạch, ánh mắt lộ ra chiến ý!
Sắc mặt Thạch Sinh trở nên phức tạp.
Trương Hách vẫn cười tủm tỉm, không biết đang suy nghĩ gì.
“4700 tích phân? Còn cao hơn Kiếm Triều Miện 200?”
“Hắn làm như thế nào? Người này chỉ có Tử Phủ cảnh, sao có thể đạt tới 4700 tích phân?”
“Chẳng lẽ là nhặt?”
Trong mắt mọi người, Diệp Thu Bạch làm thế nào cũng không thể đạt tới con số này.
Diệp Thu Bạch hoàn toàn không để ý.
Lời người khác và cách nhìn của bọn họ có liên quan gì tới hắn đâu?
Hoang Nguyên nhìn mắt Diệp Thu Bạch rồi nói: “Làm không tệ.”
Hoắc Khánh Minh cũng cười khổ nói: “Vốn cho rằng lần này có thể vượt qua ngươi, không nghĩ tới ngươi vượt qua ta nhiều như vậy.”
Lâm Sách cũng bất đắc dĩ nói: “Gia hỏa này chính là một tên không thể dùng lẽ thường để cân nhắc.”
Hoắc Khánh Minh vui vẻ nói, “Cũng đúng, không nghĩ tới hai chúng ta lại bị đào thải……”
Không sai, hai người Nam Vực bị đào thải chính là Hoắc Khánh Minh và Lâm Sách.
Trưởng lão Võ Đường đi tới vỗ vỗ vai Diệp Thu Bạch, cười nói: “Tiểu tử được lắm, làm không tồi, lần này giúp Tàng Đạo thư viện Nam Vực chúng ta vẻ vang.”
Trưởng lão Nho Viện cười nói: “Mấy vòng sau tiếp tục duy trì, mục tiêu lần này của chúng ta ta phải xếp từ vị trí thứ hai trở lên.”
Diệp Thu Bạch gật đầu.
Trưởng lão Tàng Đạo thư viện Bắc Vực tiếp tục nói: “Được rồi, tiến hành vòng tiếp theo, người xuất chiến do Tàng Đạo thư viện các vực tự phân phối, tiến hành giao lưu võ đạo.
Cuối cùng, bên lưu lại nhiều người thắng nhất chính là bên thắng lợi.”
Hắn phất phất tay liền có một cái rương xuất hiện sau đó tùy ý rút hai thấm thẻ ra.
“Trận đầu, Đông Vực đánh với Nam Vực, hai bên có thể thương thảo một chút xem phái người thế nào xuất chiến.”
Tiếng nói vừa dứt.
Viện trưởng Ngũ Đức Thời liền bay lên không rồi vung bàn tay.
Tức khắc, giữa quảng trường có một đài luận võ dâng lên.
Trước đài luận võ có mười chỗ ngồi.
Ngũ Đức Thời cùng viện trưởng ba vực khác ngồi vào vị trí.
Không lâu sau trên bầu trời có vài bóng người đạp bộ đến.
Ngồi vào các chỗ ngồi khác!
Lần này, Ngũ Đức Thời không ngồi ở thủ vị, thủ vị vẫn trống, bên cạnh thủ vị cũng có chỗ trống!
Điều này khiến mọi người cảm thấy khó hiểu.
Là ai mà có địa vị còn cao hơn Ngũ Đức Thời?
Đột nhiên, trên bầu trời có hai tiếng giao long gầm rống.
Một chiếc thuyền vàng thật lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người, phía trước thuyền có hai con giao long đang kéo.
Là thuyền của Lạc Nhật vương triều!
----
Giới thiệu truyện: Ta Thật Sự Không Yếu Nha - Võ Tam Mao