Chương 51: Nam Vực thắng, thiết kỵ ra!
----
Nơi cực bắc.
Hồng Anh mở mắt nhìn Vân Minh.
Giờ phút này, thương thế trên người Vân Minh đã khôi phục.
Chỉ là cảnh giới vẫn chưa khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh.
Hồng Anh đứng dậy nói: “Được rồi, đi thôi.”
Vân Minh cung kính nói: “Tuân lệnh bệ hạ, hiện tại chúng ta đi tìm những người Cửu Thiên Bộ còn lại sao?”
Hồng Anh lắc đầu, “Đi tìm sư huynh của ta.”
“Sư huynh?”
Vân Minh trợn tròn mắt, ngơ ngác nói: “Bệ hạ có sư huynh từ khi nào? Ai mà có tư cách trở thành sư tôn của bệ hạ?”
Hồng Anh lạnh nhạt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Nếu ta nhận định là sư tôn, tự nhiên xứng.”
Cảm nhận được Hồng Anh không vui, Vân Minh lập tức quỳ xuống, sợ hãi nói: “Thuộc hạ biết tội!”
Hồng Anh gật đầu nói: “Không có lần sau.”
Nàng là nữ đế, chuyện nàng làm sao có thể bị người khác nghi ngờ?
Huống hồ tu vi của sư tôn sâu không lường được, nàng không cách nào nhìn thấu.
Mỗi lần dò xét liền nhìn thấy một mảnh hỗn độn……
Chỉ là hình như sư tôn cũng không biết……
Nghĩ đến đây, Hồng Anh không khỏi bất đắc dĩ bật cười.
“Được rồi, đi tìm sư huynh của ta thôi, sau đó trở về gặp mặt sư tôn.”
“Đúng vậy.”
……
Cùng lúc đó.
Ở Tàng Đạo thư viện Bắc Vực.
Kiếm ý gào thét!
“Diệp…… Diệp Thu Bạch này thế mà lĩnh ngộ kiếm ý?!”
“Còn lĩnh ngộ sớm hơn Kiếm sư huynh, hơn nữa đây là kiếm ý đại thành?”
“Nói cách khác, Diệp Thu Bạch ở Tử Phủ cảnh hậu kỳ mà đã đạt tới Đại Kiếm Sư?”
“Quá mức yêu nghiệt……”
Nếu Kiếm Triều Miện có khả năng bước vào Kiếm Thánh.
Như vậy thì chỉ cần Diệp Thu Bạch không ngã xuống, ngày nào đó sẽ trở thành Kiếm Thánh!
Đây cũng là nguyên nhân Hoàng Thiên Minh muốn nhanh chóng chém giết Diệp Thu Bạch.
Khi Diệp Thu Bạch thành tựu Kiếm Thánh, tương lai chính là một đả kích trí mạng đối với Lạc Nhật vương triều.
Giờ phút này, trên đài luận võ.
Kiếm Triều Miện nhìn kiếm khí đầy trời, trong mắt xuất hiện sự hưng phấn, đồng thời cũng có sự cuồng nhiệt!
Đời này của hắn chỉ vì kiếm.
Rốt cuộc sờ đến ngưỡng cửa kiếm ý.
Người trước mắt ở độ tuổi tương đồng với hắn mà đã có kiếm ý đại thành, đạt tới cấp bậc Đại Kiếm Sư!
Nếu trước kia Kiếm Triều Miện không có mục tiêu theo đuổi, chỉ có thể để người ta ngước nhìn.
Hiện giờ Kiếm Triều Miện đã có mục tiêu để theo đuổi!
Điều này sao có thể không khiến hắn hưng phấn?
Kiếm Triều Miện cười một tiếng, hơi thở bùng nổ.
Kiếm khí phóng lên cao!
Lại có tiếng kiếm minh vang vọng.
Trương Hách thấy thế, sắc mặt trở nên khó coi.
Quả nhiên khi chiến đấu với hắn, đối phương không hề dùng toàn lực.
Hiện giờ Kiếm Triều Miện mới là Kiếm Triều Miện lúc toàn thịnh!
Hơi thở vượt xa với hắn.
Kiếm Triều Miện cầm trường kiếm, kiếm mang sôi trào phóng tới Diệp Thu Bạch.
Kiếm Triều Miện chém ra một kiếm!
Một kiếm mang theo kiếm ý kiếm chém thẳng về phía Diệp Thu Bạch!
Thế như lôi đình!
Không gian chung quanh không ngừng vặn vẹo.
Giống như có thể vỡ vụn bất kỳ lúc nào!
Diệp Thu Bạch lật tay, kiếm gỗ trong tay đâm về phía Kiếm Triều Miện.
Tức khắc, kiếm ý trong bao trùm cả khu vực võ đài như nhận lệnh từ Diệp Thu Bạch.
Tất cả đều kiếm gỗ quét tới Kiếm Triều Miện!
Giống như một dòng sông kiếm ý mang khí thế khiến người ta sợ hãi.
Sắc mặt Kiếm Triều Miện không đổi, trong ánh mắt tràn đầy sự cuồng nhiệt.
Hắn sờ đến ngưỡng cửa kiếm ý nhưng chưa thể vào.
Hiện giờ đối thủ dùng kiếm ý công kích, hắn tự nhiên không thể lui!
Kiếm Triều Miện muốn mượn kiếm ý của Diệp Thu Bạch để trợ giúp bản thân bước qua ngưỡng cửa!
Nguy hiểm sao?
Đương nhiên rất nguy hiểm!
Hơn nữa còn là nguy hiểm trí mạng!
Nhưng thế nào là kiếm tu?
Vì kiếm có thể làm tất cả.
Không thể lùi bước!
Một khi lùi bước thì trên đường kiếm đạo sẽ xuất hiện tâm ma, từ đây không cách nào tiến thêm.
Kiếm Triều Miện biết rõ đạo lý này.
Kiếm tâm của hắn không cho phép hắn lui lại!
Nghĩ tới đây, kiếm ý của Kiếm Triều Miện càng thêm ngưng thật.
Bảo kiếm va chạm với kiếm gỗ.
Kiếm ý như con cá nhỏ va chạm với dòng sông kiếm ý!
Không cần nói cũng biết kết quả!
Trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, kiếm ý của Kiếm Triều Miện bị dòng sông kiếm ý cắn nuốt.
Kiếm Triều Miện cũng bị nuốt theo.
Sắc mặt của vị trưởng lão dưới đài biến đổi, vừa định ra tay cứu viện thì lại bị người khác ngăn cản.
Trưởng lão thấy vậy, lập tức nói: “Viện trưởng, Triều Miện hắn……”
Người cản chính là Ngũ Đức Thời!
Chỉ nghe Ngũ Đức Thời nói: “Tuy rằng hơi thở của Triều miện yếu đi một chút nhưng dường như đã tiến vào trạng thái huyền diệu nào đó.”
“A?”
Lúc này trưởng lão mới yên tâm, dù sao viện trưởng đã lên tiếng, chắc chắn không có nguy hiểm.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm dòng sông kiếm ý.
Không biết trạng thái của Kiếm Triều Miện như thế nào.
Người được xưng là kiếm tu đệ nhất thế hệ trẻ sẽ không ngã xuống như thế này đi?
Tuy rằng qua hôm nay, danh hiệu của hắn sẽ thuộc về Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch vẫy vẫy kiếm gỗ, sông dài kiếm ý tiêu tán vào trong thiên địa.
Bóng dáng Kiếm Triều Miện hiện ra.
Chỉ thấy giờ đây hai mắt Kiếm Triều Miện đang khép hờ, trên người có một cỗ hơi thở huyền diệu.
Ngộ đạo!
Kiếm Triều Miện tiến vào trạng thái ngộ đạo.
Ngũ Đức Thời trở nên vui vẻ.
Trên đài cao, viện trưởng thư viện Đông Vực cảm khái: “Xem ra, tiểu tử này muốn bước qua ngưỡng cửa, lĩnh ngộ kiếm ý thật sự.”
Viện trưởng Tây Vực là một người đầu trọc, cười nói: “Tần viện trưởng, tâm tính học viên này không tồi, thiên phú lại tốt như thế, nhường hắn cho Tàng Đạo thư viện Tây Vực ta được không?
Phía chúng ta cũng có một trưởng lão chuyên tâm với kiếm, rất thích hợp cho hắn.”
Tần Thiên Nam cười một tiếng, nói: “Khó mà làm được, huống hồ Diệp Thu Bạch cũng không phải do ta dạy, sư tôn của hắn ta cũng không quản được.”
“A? Ngày nào đó phải gặp vị kỳ nhân này một chút, xem xem rốt là thần thánh phương nào mà có thể dạy ra đệ tử bực này.”
Không sai.
Sông dài kiếm ý của Diệp Thu Bạch cũng không có tính công kích.
Đây cũng là do Diệp Thu Bạch cố ý làm.
Kiếm Triều Miện không có thù hận gì với hắn, đối phương chỉ một lòng theo đuổi kiếm đạo.
Điều này khiến Diệp Thu Bạch muốn giúp hắn một chút.
Nửa ngày trôi qua.
Có tiếng kiếm minh vang lên từ cơ thể Kiếm Triều Miện.
Một đạo kiếm ý phóng lên cao!
Kiếm Triều Miện thành công lĩnh ngộ kiếm ý, đạt tới trình độ Kiếm Sư!
Chỉ là còn cách Diệp Thu Bạch khá xa.
Kiếm Triều Miện mở mắt, nhìn về phía Diệp Thu Bạch rồi nói: “Đa tạ, ta nhớ kỹ ân tình này.”
Diệp Thu Bạch đạm cười một tiếng, cũng không có để ý.
Sau đó Kiếm Triều Miện chủ động nhận thua.
Dù lĩnh ngộ kiếm ý thì hắn cũng không phải đối thủ của Diệp Thu Bạch.
Ngũ Đức Thời cũng đứng trên đài, tán thưởng nhìn Diệp Thu Bạch, nói: “Diệp Thu Bạch thắng, lần giao lưu này, Nam Vực xếp hạng nhất!”
Tây Vực và Đông Vực cũng so đấu một trận, cuối cùng Đông Vực xếp hạng chót.
Cuối cùng cũng không có người nào khiêu chiến Diệp Thu Bạch.
Dù sao kiếm ý của Diệp Thu Bạch đã đại thành, đi chỉ có thể bị ngược.
Khi Ngũ Đức Thời tuyên bố kết quả xong.
Tu La Thiết Kỵ trên bầu trời lại là bộc phát ra từng luồng sát ý quét về phía Diệp Thu Bạch!
Sắc mặt Diệp Thu Bạch hơi đổi.
Lúc này Hoàng Thiên Minh đứng lên, từ xa xa nói với Diệp Thu Bạch: “Diệp Thu Bạch, ngươi đã biết tội?”