Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 66: Dưa của ngươi…… Chín rồi sao?

Chương 66: Dưa của ngươi…… Chín rồi sao?



----
Trong đại điện.
Tiếng đánh đầu vô cùng trong trẻo không ngừng vang vọng……
Hiện giờ Ảnh Sát trận đã tiêu tán.
Nam tử áo đen đứng ngoài nhìn Lục Trường Sinh không ngừng đánh đầu các chủ nhà mình mà choáng váng.
Các chủ.
Thân là cường giả xếp hạng thứ tám Võ bảng Tứ Vực.
Ánh Sát chi chủ khiến vô số người nghe tới đều sợ vỡ mật.
Giờ đang bị một nam tử trông rất trẻ tuổi trẻ đánh đầu?
Các chủ Ảnh Sát cũng bị đánh đến choáng váng.
Không phải hắn không muốn phản kháng mà là căn bản không phản kháng được!
Bị nam tử trẻ tuổi nắm lấy vạt áo liền giống như bị gieo cấm chế, không còn chút tu vi nào.
Tới cảnh giới của bọn họ, đánh đầu đều sẽ không có bất kỳ cảm giác gì.
Quanh thân cường giả như bọn họ đã có một tầng linh khí hộ thể.
Nhưng tay Lục Trường Sinh như trực tiếp vượt qua tầng phòng hộ này, chạm vào đầu hắn!
Lục Trường Sinh nghe mấy tiếng vang trong trẻo mà cảm giác sảng khoái……
Theo bản năng liền nói: “Dưa của ngươi…… Chín chưa?”
Các chủ Ảnh Sát: “???”
Nam tử áo đen: “???”
Lục Trường Sinh thấy hai người đơ ra, không khỏi xấu hổ giải thích: “Ngại quá, diễn sai diễn sai cảnh.”
Một lúc sau Lục Trường Sinh cũng ngừng lại.
Lúc này các chủ Ảnh Sát mới hỏi: “Các hạ, nếu đã chém giết Đệ nhất sát rồi, vì sao còn muốn tới nơi này?”
Lục Trường Sinh nghe xong nở nụ cười.
Nếu nụ cười ngày thường của Lục Trường Sinh mang đến cho người cảm giác không tim không phổi thì giờ phút này lại mang theo sự lạnh lẽo.
Các chủ Ảnh Sát thấy nụ cười của Lục Trường Sinh, tâm thần liền run lên!
Cảm nhận được trạng thái của bản thân, các chủ Ảnh Sát kinh ngạc.
Từ khi nào mà mình lại sợ hãi khi nhìn thấy sắc mặt của người khác?
Lục Trường Sinh cười lạnh nói: “Các ngươi năm lần bảy lượt muốn lấy mạng đồ nhi ta, ở bên ngoài còn chưa tính.
Nhưng lần này các ngươi đã khi dễ đến trước mặt ta, ta làm sư tôn mà không ra tay thì không thể nào nói nổi.”
Diệp Thu Bạch vốn không cần Lục Trường Sinh ra tay.
Lục Trường Sinh cũng gật đầu đáp ứng.
Nhưng cũng chỉ giới hạn trong Lạc Nhật vương triều.
Sau đó Ảnh Sát này đột nhiên trộn lẫn vào.
Lục Trường Sinh liền tìm được chỗ phát tiết, vốn dĩ đã khó chịu rồi, không đi tìm Lạc Nhật vương triều thì tìm Ảnh Sát còn không được sao?
Các chủ Ảnh Sát nhíu mày, “Ngươi là sư tôn của Diệp Thu Bạch? Nhưng trên tư liệu cũng không có nói tới ngươi.”
Có mới lạ……
Lục Trường Sinh không khỏi thầm nghĩ, dù sao mình điệu thấp như vậy mà, cơ bản là không ra khỏi cửa!
Nếu như vậy còn có thể lấy được thông tin về hắn thì chắc chắn có nội gián bên cạnh...
Lục Trường Sinh nói: “Chuyện này không quan trọng, ta cũng không có yêu cầu gì, ngươi cũng không thể cho ta cái gì, đánh đầu một trận cũng chưa hả giận……
Như vậy đi, nếu không thì ngươi tự hủy tu vi?”
Nghe vậy, các chủ Ảnh Sát giận dữ quát: “Các hạ nghĩ quá tốt rồi.”
Dứt lời, các chủ Ảnh Sát nhảy lên đài cao!
Từng lường linh khí rót vào trên ghế dựa, toàn bộ đại điện tức khắc biến thành hư không.
Có từng vách tường đen nhánh nối tiếp nhau dựng lên.
Muốn vây nhốt Lục Trường Sinh.
Chung quanh thì có vô số giao lộ, dường như là một mê cung!
Mỗi một tố chức đều có trận pháp bảo hộ.
Tàng Đạo thư viện có.
Ảnh Sát cũng không ngoại lệ.
Trận pháp này, dù là quốc chủ Lạc Nhật vương triều bị nhốt cũng sẽ cực kỳ đau đầu!
Lục Trường Sinh nhìn quanh, gật đầu nói: “Cuối cùng cũng có thể che đậy.”
Các chủ ảnh sát đang thao túng trận pháp nghe được thiếu chút nữa sặc nước miếng.
“Trong trận này có chín đường chính, trong đường chính lại phân ra tám mươi mốt đường phụ! Trong đó chỉ có một đường sống, ngươi có thể phá trận hay không?”
Lục Trường Sinh nghe vậy, không khỏi hoảng sợ.
Chín đường chính, tám mươi mốt đường phụ, mới có một con đường sống?
Nếu thật sự đi nhầm thì không phải chết chắc sao?
Nghĩ đến đây, Lục Trường Sinh quyết định không đi.
Thấy Lục Trường Sinh không nhúc nhích, các chủ Ảnh Sát bên ngoài trận không khỏi cười lạnh: “Ngươi cho rằng không đi thì sẽ không có chuyện gì sao? Mê cung này sẽ tăng tốc tiêu hao linh khí của ngươi.
Còn mạnh mẽ phá trận? Đây chính là trận pháp Địa giai đỉnh phong, muốn mạnh mẽ phá trận, quả thực là mơ……”
Còn chưa nói hết lời thì giữa mê cung có một cỗ linh khí cực kỳ cuồng bạo bùng nổ!
Trong đó còn có kiếm ý gào thét, thương ý ngang dọc.
Hỏa diễm chi ý hóa thành biển lửa lan tràn, quét qua toàn bộ đại điện.
Các chủ Ảnh Sát sửng sốt, vội vàng vận chuyển tu vi ngăn cản công kích.
Còn nam tử áo đen sao?
Hắn đã sớm bị biển lửa bao phủ, hồn phi phách tán!
Không bao lâu sau, biển lửa thiêu đốt toàn bộ lầu các Ảnh Sát.
Có từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Sau một lúc lâu, lực lượng cuồng bạo mới dần dần tiêu tán.
Lục Trường Sinh xuất hiện, hắn nhìn cảnh tượng chung quanh, không khỏi kinh ngạc nói: “A? Ta còn sợ không phá nổi trận pháp này.
Xem ra hơi mạnh rồi! Trận pháp quá yếu.”
Giờ phút này, các chủ Ảnh Sát quỳ một gối trên đất, hơi thở uể oải.
Nghe lời này liền hộc máu.
Giết người tru tâm, không hơn thế này.
Các chủ Ảnh Sát nhìn Lục Trường Sinh chậm rãi đến gần thì ôm ngực, mặt nạ màu đen bị ngọn lửa thiêu hủy, để lộ gương mặt cực kỳ tái nhợt!
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Nam tử trẻ tuổi trước mắt có thực lực quá khủng bố.
Thực lực khiến hắn có cảm giác không cách nào phản kháng!
Dù lúc đối mặt với quốc chủ Lạc Nhật vương triều hắn cũng không có cảm giác này.
“Chẳng lẽ ngươi là người Trung Vực?”
Trên Võ bảng Tứ Vực, bốn người xếp hàng đầu đều là người Trung Vực.
Lục Trường Sinh lại lắc lắc đầu, “Ta không phải, ngươi cũng không cần biết, dù sao cũng phải chết.
Huống hồ, chẳng lẽ ngươi không biết, càng nói nhiều thì càng dễ xảy ra chuyện sao?”
Nói xong, Lục Trường Sinh cũng không hề chờ các chủ Ảnh Sát nói tiếp mà giơ tay vỗ vào đầu hắn!
Một tiếng vang trong trẻo.
Thân thể các chủ Ảnh Sát mềm nhũn, hai mắt vô thần ngã xuống đất.
Hơi thở hoàn toàn biến mất!
Một chưởng của Lục Trường Sinh trực tiếp đánh tan hồn phách các chủ Ảnh Sát.
Ngay sau đó giơ một ngón tay, một ngọn lửa rơi vào thân thể các chủ Ảnh chủ, thi thể tức khắc cháy rụi.
Hủy thi diệt tích!
Lục Trường Sinh không muốn người khác phát hiện là hắn làm, sau đó không ngừng có người tìm tới cửa.
Làm xong hết rồi hắn mới phủi phủi tay, hô: “Được rồi, tâm tình khá hơn nhiều, trở về ăn cơm thôi.”
Dứt lời, Lục Trường Sinh biến mất tại chỗ!
….
Khoảng hai nén nhang sau.
Có người tìm tới nơi này, nhìn thấy Ảnh Sát các bị đốt sạch, sắc mặt biến đổi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất