Chương 7: Thời buổi này, ta nói thật cũng không ai tin sao?
-----
Tiếng lão giả tuyên bố kết quả vang lên.
Không người nào vỗ tay.
Trên mặt mọi người đều tràn đầy sự khiếp sợ.
Võ đường Lý Hạ.
Nhân vật đứng hàng đầu Võ đường, được vô số thế gia mượn sức, đã từng vượt cấp chém giết đối thủ.
Hiện giờ lại thua trong tay một Diệp Thu Bạch không chút tiếng tăm gì.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra Diệp Thu Bạch rất nhẹ nhàng thoải mái trong quá trình chiến đấu, giống như căn bản không có dùng toàn lực.
Phía trên, viện trưởng Tần Thiên Nam cười nói: “Xem ra ánh mắt của tiểu tử Trường Sinh kia không tồi.”
Trưởng lão Nho Viện cũng gật gật đầu nói: “Thiên phú của người này thật sự không tồi.”
Ánh mắt của trưởng lão Kiếm Đường hơi kỳ dị, nhìn chằm chằm Diệp Thu Bạch, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lúc này, lão giả đứng cạnh Diệp Thu Bạch hỏi: “Diệp Thu Bạch, hiện giờ điểm cống hiến của ngươi là hai trăm, ngươi còn muốn tiếp tục khiêu chiến sao, nếu thua thì sẽ phải giao toàn bộ điểm cống hiến cho bên người thắng.”
Diệp Thu Bạch không chút do dự, hắn tới nơi này vốn để thực chiến, mượn cơ hội phá cảnh.
“Tiếp tục đi.”
Lão giả gật đầu rồi tiếp tục gọi tên người khiêu chiến mới.
“Trận đường, Khâu Minh.”
Khâu Minh nhìn Diệp Thu Bạch, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng không biết ngươi có thể phá trận pháp này của ta hay không.”
Từng trận kỳ từ tay Khâu Minh phóng ra.
Trận kỳ quay quanh Diễn Võ đài, giữa các trận kỳ xuất hiện từng luồng sương mù bảy màu lan ra toàn bộ Diễn Võ đài.
Có người kinh ngạc hô thành tiếng.
“Đây là Thất Huyễn mê trận của Khâu Minh, người rơi vào mê trận sẽ trải qua bảy loại ảo cảnh, nếu không thể thoát ra sẽ bị nhốt cả đời!”
“Vậy chẳng phải Diệp Thu Bạch này sẽ thảm rồi?”
“Con người đều có thất tình lục dục đi?”
Trưởng lão Trận đường nhìn thấy cảnh này không khỏi cười nói: “Khâu Minh là đệ tử của ta, Thất Huyễn mê trận là do ta tự mình dạy dỗ, Diệp Thu Bạch này gặp khó khăn rồi.”
Trưởng lão Kiếm đường lại lắc đầu nói: “Người tu kiếm sẽ không dễ dàng bị ảo trận vây khốn như vậy.”
“Chúng ta rửa mắt chờ mong.”
Hiện giờ Diệp Thu Bạch đang bị nhốt trong Thất Huyễn mê trận, ảo cảnh thứ nhất đó là buổi kiểm tra thiên phú trong gia tộc.
“Người tiếp theo, Diệp Thu Bạch!”
Nhìn những gương mặt tươi cười trào phúng trong ảo cảnh, Diệp Thu Bạch chậm rãi đi tới.
Từng đạo gương mặt tươi cười như những lời nhục nhã ác độc nhất thế gian tấn công tâm trí Diệp Thu Bạch.
Nhưng những thứ này có thể nhiễu loạn tâm cảnh Diệp Thu Bạch hiện tại sao?
Một tay đặt lên Thông Thiên thạch, ánh sáng tan rã trong nháy mắt, từng luồng kiếm khí ngang dọc khắp ảo cảnh!
Răng rắc!
Áo cảnh thứ nhất lập tức bị phá!
Ngay sau đó là ảo cảnh thứ hai, thứ ba thắng đến ảo cảnh thứ sáu, tất cả đều bị Diệp Thu Bạch phá tan trong phút chốc!
Khi tới ảo cảnh thứ bảy, có một tiểu nữ hài đứng trước mặt Diệp Thu Bạch.
Tiểu nữ hài đi theo sau một tiểu nam hài.
Mở miệng là “Thu Bạch ca ca”.
Hai người cùng chơi đùa cùng tu luyện.
Nam hài được dự đoán sẽ trở thành thiên tài đệ nhất Thiên Nguyên thành.
Trai tài gái sắc, khi còn nhỏ liền được định ra hôn ước.
Diệp Thu Bạch lẳng lặng nhìn, ánh mắt có chút hoài niệm.
Cảnh tượng thay đổi.
Nữ hài trưởng thành, trở thành một nữ tử xinh đẹp.
Còn nam hài thì mất hết tu vi, thiên phú trong một lần rèn luyện.
Lúc này nữ tử cầm hôn ước đi tới gia tộc nam tử, xé bỏ hôn ước rồi thản nhiên rời đi.
Sau đó lại phái người đuổi giết nam tử.
Hình ảnh dừng lại ở đây.
Diệp Thu Bạch thở dài nói: “Đã qua nên qua thôi, khoái ý ân cừu, có ân báo ân, có oán báo oán.”
“Sao hiện tại có thể trầm luân ở đây?”
“Kiếm đạo, tất nhiên phải thẳng tiến không lùi!”
Ánh mắt Diệp Thu Bạch vô cùng trong trẻo, trong lòng như hiểu ra điều gì đó, chém một kiếm.
Ảo cảnh tầng thứ bảy bị phá!
Bên ngoài.
Trong lúc mọi người còn đang thảo luận Diệp Thu Bạch có thể phá trận hay không thì sắc mặt Khâu Minh bỗng biến đổi.
Sương mù của Thất Huyễn mê trận bắt đầu tan ra!
“Sao có thể!”
Khâu Minh vội vàng củng cố trận pháp nhưng trận kỳ lại trực tiếp đổ ngã!
Khâu Minh phun một ngụm máu tươi, ngã xuống đất!
Trận pháp phản phệ!
Người xem kinh hãi.
Thời điểm bọn họ đều cho rằng Diệp Thu Bạch không cách nào phá trận thì Diệp Thu Bạch không chỉ phá trận, hơn nữa còn phá trong thời gian mười hơi thở ngắn ngủi!
Mười hơi thở liền phá Thất Huyễn mê trận của Khâu Minh, đây là khái niệm gì?
Trưởng lão Kiếm Đường kinh ngạc hô thành tiếng: “Kiếm Tâm Thông Minh!”
Sắc mặt Tần Thiên Nam cũng trở nên nghiêm túc.
Trưởng lão Trận đường thì tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“Tuổi còn trẻ mà đã ngộ ra Kiếm Tâm Thông Minh, người này có tiền đồ vô lượng!”
Dứt lời, trưởng lão Kiếm Đường liền biến mất, khi xuất hiện đã ở trên Diễn Võ đài, mắt nhìn về phía Diệp Thu Bạch, gấp rút nói: “Ngươi có nguyện gia nhập Kiếm Đường, bái ta làm sư phụ?”
Đám người Tần Thiên Nam liếc nhau, đều dở khóc dở cười.
Những người xem cũng xì xầm bàn tán.
“Kiếm Đường trưởng lão tới đoạt người!”
“Xem ra Diệp Thu Bạch này thật sự lợi hại.”
“Nếu không thì sao trưởng lão có thể bỏ qua mặt mũi mà tới đoạt người chứ!”
Diệp Thu Bạch thấy thế sửng sốt nhưng không hề suy nghĩ liền ôm quyền nói: “Hiện tại ta đã là đệ tử Thảo Đường, xin lỗi trưởng lão.”
Trưởng lão Kiếm Đường vội vàng nói: “Ngươi là người tu kiếm, Kiếm Đường chúng ta có nội tình về kiếm đạo, chỉ cần ngươi tới Kiếm Đường có thể có khả năng ngộ ra kiếm ý trong vòng một giáp…… Mà ở Thảo Đường……”
Kiếm ý……
Vẻ mặt Diệp Thu Bạch trở nên cổ quái, vẫn lắc đầu nói: “Ta đã có sư tôn.”
Thấy cảnh này, trưởng lão Kiếm Đường cũng chỉ có thể thở dài nói: “Được thôi, nhưng Kiếm Đường hoan nghênh ngươi gia nhập bất kỳ lúc nào.”
Sau đó hắn ném cho Diệp Thu Bạch một ngọc bài hình kiếm.
“Đây là ngọc bài của Kiếm Đường, nếu sau này có vấn đề gì trên phương diện kiếm đạo thì ngươi có thể tới hỏi ta.”
“Đa tạ trưởng lão.”
Diệp Thu Bạch cung kính nói lời cảm tạ.
Trưởng lão Kiếm Đường nói xong liền biến mất.
Lúc sau.
Diệp Thu Bạch thắng liên tiếp mấy trận.
Đánh bại người ở các đường.
Danh tiếng của Thảo Đường lại vang vọng khắp Tàng Đạo thư viện lần nữa.
Mấy chục năm trước, không ai không biết, không ai không hiểu Thảo Đường.
Bây giờ rốt cuộc Thảo Đường cũng thu đệ tử, dùng một tư thái cực kỳ bá đạo tuyên cáo mình đã trở về.
Lúc này Tần Thiên Nam đang đi tới Thảo Đường.
Hắn nói những chuyện này cho Lục Trường Sinh nghe.
Chỉ thấy vẻ mặt của Lục Trường Sinh trở nên cổ quái nói: “Sao tiểu tử này thích khoe khoang như vậy, lỡ như tất cả mọi người đều muốn gia nhập Thảo Đường thì ta sẽ không thể đi bắt cá nữa rồi?”
Mặt Tần Thiên Nam tối sầm, nói: “Ngươi đã có năng lực này, vì sao không thu thêm nhiều đệ tử?”
“Ta có năng lực gì?”
Lục Trường Sinh buông tay nói: “Ta đã nói rồi, bản thân ta cũng không rõ tu hành thế nào, sao có thể dạy người khác, còn tiểu tử Thu Bạch kia là do thiên phú của hắn cường đại mà thôi.”
Tần Thiên Nam thở dài, sau đó vỗ vỗ vai Lục Trường Sinh, “Bổn tọa biết ngươi có năng lực này, chỉ là lười biếng mà thôi.”
Nói xong, Tần Thiên Nam liền rời đi.
Lục Trường Sinh tỏ vẻ vô tội.
Thời buổi này, ta nói thật cũng không ai tin sao?