Chương 89: Thanh kiếm treo trên đầu!
----
Lạc Nhật vương triều.
Hoàng Thiên Minh đã biết tin tức về Diệp Thu Bạch.
Xếp hạng nhất Bách Luyện Chi Địa, đánh bại Quản Tông Ngôn Càn Nguyên cảnh trung kỳ.
Lại một lần vượt cấp nghiền ép!
Nghe được tin tức này, sắc mặt Hoàng Thiên Minh càng thêm u ám.
Nhìn Khương Thiền ngây ngốc trong tiểu viện.
Giờ phút này trong lòng đã tràn ngập sự hối hận.
Vì một nữ nhân mà đắc tội một yêu nghiệt, thật sự đáng giá sao?
Không!
Hoàng Thiên Minh cắn răng.
Lúc đó Diệp Thu Bạch nào có thiên phú kinh khủng như thế?
Hiện giờ là do trưởng thành lên thôi.
Chỉ tại hắn không có bóp chết từ trong trứng nước!
Hoàng Thiên Minh xoay người rời khỏi nơi này.
Diệp Thu Bạch sắp sửa đi Ẩn Kiếm Tông.
Vậy sẽ dốc toàn lực chém giết hắn trên đường tới Ẩn Kiếm Tông……
Ở bên ngoài vùng thế giới này là sao trời vô ngần.
Chỗ nối tiếp giữa hai bên là một tinh lộ tàn phá.
Trên tinh lộ có năm bóng người đang lẳng lặng nhìn vào vùng thế giới bên dưới.
“Chúng ta có thể phá trận pháp kia sao?”
“Có lẽ chân thân buông xuống mới có thể.”
Năm người nhớ tới trận pháp trước đó, tâm thần không khỏi chấn động!
Đó là sự chấn động đến từ linh hồn!
“Ta kiến nghị không nên quản nữa, dù sao hắn cũng tỏ vẻ không muốn đối địch với chúng ta rồi.”
“Ai hắn có ý đồ gì? Thực lực như thế e là không phải người nơi man hoang này.”
“Chẳng lẽ, mục đích của hắn giống chúng ta?”
“Mặc kệ như thế nào, tạm thời quan sát đi, cũng đã sắp đến thời gian, chuẩn bị bắt đầu thực hiện kế hoạch đi.”
“Đã hiểu.”
Vừa dứt lời, năm người biến mất tại chỗ.
Giống như chưa từng xuất hiện.
Chỉ còn tinh lộ hoang tàn ở đó……
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Giữa sao trời vô ngần có một vật bị ngọn lửa màu đen bao phủ nhanh chóng bay hướng về bên này!
Mọi vật va chạm với nó đều bị lửa đen thiêu rụi.
Giờ khắc này, ngọn lửa đen trực tiếp xuyên qua tinh lộ sụp đổ, xuyên qua kết giới rơi xuống đại lục bên trong!
Động tĩnh cũng không quá lớn.
Không có gây hư hại gì cho đại lục.
Lửa đen rơi vào Trung Vực……rồi tiêu tán, để lộ một khối đá trông rất bình thường.
Giữa khối đá có một cánh tay thò ra!
……
Nam Vực.
Thảo Đường.
Lục Trường Sinh mới vừa tưới nước cho đám hoa cỏ, giọng nói đã lâu chưa nghe bỗng vang lên.
【 Ký chủ kích phát nhiệm vụ, mời đi Trung Vực thu đồ đệ 】
【 Họ tên: Không biết 】
【 Thiên phú: Cấp SSS 】
【 Tư chất: thân thể Thiên Ma, Ma Vương chuyển thế, tư chất thành đế 】
“Ma Vương?”
Lục Trường Sinh sửng sốt nói: “Sao lại có tư chất thành đế? Ta cảm giác đám đệ tử này đều trâu bò hơn ta một ít?”
“Ta đây là thể chất nha?”
“Ta có thể chất lợi hại gì hay không?”
Hệ thống: Không có
Nghe thế giọng nói lạnh lùng đáp lại, Lục Trường Sinh không nói thêm gì.
Mình là phế vật sao?
Lục Trường Sinh lắc đầu thở dài: “Thôi thôi, đồ đệ lợi hại là được, dù sao ta cũng không giống tiểu tử Diệp Thu Bạch kia, trêu chọc thị phi khắp nơi.”
Nói xong liền biến mất tại chỗ.
Đến Trung Vực.
……
Hai ngày trôi qua.
Diệp Thu Bạch thành công đánh vỡ ghi chép của Quản Tông Ngôn ở Bách Luyện Chi Địa.
Hắn đi tới tầng bốn mươi chín.
Vị trí của Quản Tông Ngôn trên bia đá cũng bị Diệp Thu Bạch thay thế.
Mọi người nhìn thấy cũng cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên.
Dù sao Diệp Thu Bạch có thực lực nghiền ép Quản Tông Ngôn!
Hôm nay cũng là ngày Diệp Thu Bạch xuất phát đi Ẩn Kiếm Tông.
Có một trưởng lão nội viện theo cùng, thực lực Càn Nguyên cảnh trung kỳ.
Còn có một người khác, chính là Lương Phong.
Hiển nhiên, Lương Phong cũng nghe nói tới chiến tích của Diệp Thu Bạch, hắn nói: “Tới Ẩn Kiếm Tông rồi, ngươi với ta luận bàn một trận được không?”
Diệp Thu Bạch gật gật đầu đáp ứng.
Trưởng lão nội viện cười ha hả nói: “Tốt, chúng ta xuất phát thôi.”
Ngay sau đó vung tay.
Một con thuyền liền nhỏ liền xuất hiện trước mắt ba người.
Ba người lên thuyền, con thuyền nhanh chóng bay về hướng Ẩn Kiếm Tông.
……
Trên đường đi, Diệp Thu Bạch khoanh chân ngồi.
Con đường tu hành mà chỉ dựa vào thiên phú thì cũng không đi được xa.
Muốn bước lên cảnh giới cao hơn thì không thể thiếu sự nỗ lực.
Đương nhiên, cũng không thể không có thiên phú.
Trưởng lão nhìn một màn này, không khỏi gật gật đầu.
Thiên phú như thế mà vẫn không kiêu ngạo.
Tâm tính này ở cấp thượng phẩm.
Khi ngang qua Thái Bạch sơn mạch thì sắc mặt trưởng lão đột nhiên biến đổi, nhìn chằm chằm phía trước!
Diệp Thu Bạch và Lương Phong cũng dừng tu luyện, mở bừng mắt.
Phía trước thuyền có năm người đang đứng.
Phía sau năm người là một mảng người đen nghìn nghịt.
Đám người đều cưỡi ngựa đỏ, tay cầm trường thương, thân khoác chiến giáp.
Diệp Thu Bạch híp mắt lại.
Hắn quá quen thuộc với đội quân này.
Chính là Tu La Thiết Kỵ của Lạc Nhật vương triều.
Phía sau Tu La Thiết Kỵ là Hoàng Thiên Minh với sắc mặt âm u, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thu Bạch tràn ngập sát ý!
Lương Phong nhìn Diệp Thu Bạch rồi nói: “Nhằm vào ngươi?”
Diệp Thu Bạch nhẹ nhàng gật đầu.
Trưởng lão nội viện quát to: “Lạc Nhật vương triều các ngươi dám chặn thuyền của Tàng Đạo thư viện sao?”
Trong mắt Tàng Đạo thư viện, tuy rằng Lạc Nhật vương triều mạnh nhưng vẫn không bằng bọn họ.
Trước kia Lạc Nhật vương triều không có gan làm chuyện này!
Hoàng Thiên Minh cúi người đối với nội viện trưởng lão, lạnh lùng nói: “Hôm nay là ân oán giữa Lạc Nhật vương triều và Diệp Thu Bạch, mong rằng quý viện chớ nhúng tay.”
Trưởng lão nội viện lạnh lùng nói: “Diệp Thu Bạch chính là người Tàng Đạo thư viện ta, ngươi động tới hắn tự nhiên là đang động tới Tàng Đạo thư viện.”
Dù sao thiên phú của Diệp Thu Bạch yêu nghiệt như thế.
Trưởng lão nội viện căn bản không cần nghĩ ngợi, chắc chắn phải bảo vệ Diệp Thu Bạch rồi.
Huống hồ thực lực của Lạc Nhật vương triều còn không bằng Tàng Đạo thư viện.
Hoàng Thiên Minh lại lắc đầu nói: “Đã như vậy thì chỉ có thể đắc tội.”
Hắn tới đây để lấy đàu Diệp Thu Bạch.
Nếu như Diệp Thu Bạch không chết, ngày sau chắc chắn sẽ thành tai họa cho Lạc Nhật vương triều.
Hiện giờ Diệp Thu Bạch giống như một thanh kiếm treo trên đầu Nhật vương triều.
Đến thời cơ thích hợp.
Thanh kiếm này sẽ chém chết Lạc Nhật vương triều!
Hoàng Thiên Minh không muốn thấy cảnh như vậy.
Cho nên hắn mới không màng đến Tàng Đạo thư viện mà mạnh mẽ chém giết Diệp Thu Bạch.