Chương 95: Ẩn Kiếm Tông
----
Ẩn Kiếm Tông.
Là một trong hai tông lớn.
Như mặt trời ban trưa ở Trung Vực.
Đồng thời cũng là thánh địa mà kiếm tu thiên hạ hướng tới.
Khi đám người Diệp Thu Bạch tới Ẩn Kiếm Tông liền cảm nhận được nội tình của nơi này.
Ẩn Kiếm Tông ở trên một đỉnh núi.
Ngọn núi như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên trời, cao chất ngất!
Diệp Thu Bạch cảm nhận được ngọn núi này ẩn chứa kiếm ý cực kỳ sắc nhọn.
Ngọn núi như một thanh thần kiếm vô thượng.
Lương Phong bên cạnh giải thích: “Ẩn Kiếm Tông chia làm ba nơi, chân núi dành cho đệ tử ngoại môn.”
“Sườn núi dành cho đệ tử nội môn.”
“Tới gần đỉnh núi là chỗ cho đệ tử thân truyền, còn đỉnh núi là nơi ở của trưởng lão, tông chủ.”
Diệp Thu Bạch gật gật đầu.
Lương Phong tiếp tục nói: “Các đệ tử muốn hướng lên trên, không chỉ cần dựa vào cống hiến cho tông môn, còn phải xem thực lực kiếm đạo, không đạt tới yêu cầu thì không thể leo lên.”
Ẩn Kiếm Tông phân bố cấp bậc rất nghiêm khắc.
Hướng lên cao mới có thể hưởng thụ nhiều tài nguyên hơn.
Càng lên cao, kiếm ý trên núi cũng càng thêm nồng đậm, có ích đối với cảm ngộ của đệ tử.
Diệp Thu Bạch hỏi: “Vậy còn ngươi?”
Lương Phong nhún vai nói: “Tất nhiên là đệ tử thân truyền.”
Trưởng lão nội viện cũng nói: “Lương Phong là đệ tử thân truyền của tông chủ.”
Diệp Thu Bạch gật gật đầu, có thể trở thành người duy nhất đi đến Cầu Đạo sơn, thân phận, thiên phú, thực lực đều không thể thiếu.
Lúc này, có một lão giả ngự kiếm bay xuống từ trên núi.
Hắn dừng trước mặt ba người Diệp Thu Bạch.
“Vị này chính là người thư viện phái tới đi?”
Trưởng lão nội viện nghênh đón, cười nói: “Không sai, bởi vì gặp chút vấn đề nên thay đổi thành người khác.”
Trưởng lão Ẩn Kiếm Tông gật đầu, chuyện này không liên quan đến hắn, hắn nhìn về phía Lương Phong rồi nói: “Lương Phong, đi đỉnh núi đi, tông chủ tìm ngươi.”
Lương Phong sửng sốt, sau đó gật gật đầu, quay lại nhìn Diệp Thu Bạch, nói: “Ta tới chỗ sư tôn trước, lát nữa ta tới tìm ngươi luận bàn.”
Nghe lời này, trưởng lão Ẩn Kiếm Tông hơi kinh ngạc.
Phải biết rằng, Lương Phong cực kỳ cao ngạo.
Để tử có thể lọt vào mắt hắn rất ít.
Hắn cũng có tư cách này.
Bởi vì thiên phú kiếm đạo của Lương Phong quá cao.
Trưởng lão không khỏi nhìn Diệp Thu Bạch nhiều thêm một chút, xem ra người này không đơn giản.
Diệp Thu Bạch gật đầu.
Lương Phong rời đi.
Trưởng lão nội viện nói với Diệp Thu Bạch: “Được rồi, ngươi cứ an tâm ở chỗ này tu luyện một thời gian, sau đó trở về thư viện.”
Diệp Thu Bạch suy nghĩ chút rồi nói: “Trưởng lão, sau đó ta sẽ trực tiếp về Nam Vực.”
Hắn muốn về hỏi sư tôn chuyện thể chất của Mộ Tử Tình.
Không biết sư tôn có thể giải quyết hay không.
Trưởng lão gật đầu nói: “Cũng đúng, nhưng cẩn thận Lạc Nhật vương triều trả thù đó.”
Diệp Thu Bạch gật đầu.
Trưởng lão nội viện gật đầu với trưởng lão Ẩn Kiếm Tông rồi cũng rời đi, trở về thư viện.
Trưởng lão Ẩn Kiếm Tông nhìn Diệp Thu Bạch, sau đó ngự kiếm, nói: “Theo ta đi.”
Diệp Thu Bạch nhìn trưởng lão ngự kiếm cũng lấy kiếm gỗ ra.
Dùng linh khí bao bọc kiếm gỗ khiến nó bay lên không.
Ngay sau đó nhảy lên.
Hắn định dùng kiếm gỗ ngự gió phi hành nhưng chậm rãi phi hành được vài thước thì bắt đầu không ổn định, cả người đong đưa lắc lư
Trưởng lão phát hiện chuyện này, nhẹ nhàng nói: “Sử dụng kiếm ý, ngăn cách dòng khí trong không gian.”
Diệp Thu Bạch làm theo.
Kiếm ý bao bọc kiếm gỗ, quả nhiên thanh kiếm bay vững vàng hơn!
Trưởng lão thấy cảnh này mà giật mình.
Tuy rằng ngự kiếm phi hành không phải pháp môn cao thâm gì nhưng muốn nắm giữ không hề dễ!
Trưởng lão không nói gì, hơi tăng tốc bay hướng tới sườn núi.
Diệp Thu Bạch thong thả đuổi kịp.
Tốc độ cũng đang dần nhanh lên.
Dần dần hắn cũng quen thuộc với pháp môn.
Trưởng lão bay phía trước khẽ gật đầu.
Ngộ tính không tồi.
……
Cả hai nhanh chóng bay tới một động phủ.
“Ngươi tạm thời ở nơi này đi, ngày mai có thể tiến vào Kiếm Trủng.”
Trưởng lão nói xong liền rời đi.
Diệp Thu Bạch nhìn quanh một vòng.
Nơi này ở khu vực sườn núi.
Là chỗ mà đệ tử nội môn cư trú.
Kiếm ý cũng nồng đậm hơn chân núi rất nhiều.
Trách không được Ẩn Kiếm Tông được gọi là thánh địa của kiếm tu……
Đang khi Diệp Thu Bạch đang muốn tiến vào động phủ chữa thương thì có vài tên đệ tử đi tới.
Người cầm đầu có vẻ mặt lạnh lùng, cao ngạo.
Trong tay cầm một thanh trường kiếm.
“Ngươi là đệ tử mới tới?”
Diệp Thu Bạch lắc lắc đầu.
“Không phải đệ tử Ẩn Kiếm Tông?”
Nam tử lạnh lùng lại nói: “Ngươi chính là học viên thư viện phái tới Kiếm Trủng đi.”
Diệp Thu Bạch không tỏ ý kiến.
“Trông cũng không phải kiếm tu cường đại gì……”
Nam tử lạnh lùng mở miệng.
“Tàng Đạo thư viện không phải địa phương chuyên tu kiếm đạo, tự nhiên không thể so với Ẩn Kiếm Tông chúng ta.”
“Người thế này tiến vào Kiếm Trủng không phải là lãng phí sao?”
“Phải biết rằng chúng ta đều không có tư cách tiến vào Kiếm Trủng tu luyện!”
Nghe mấy lời này, sắc mặt nam tử lạnh lùng càng lạnh hơn.
Diệp Thu Bạch không quan tâm mấy tên này, muốn tiến vào động phủ.
Nhưng nam tử lạnh lùng không muốn buông tha Diệp Thu Bạch, nâng trường kiếm trong tay chỉ về phía Diệp Thu Bạch, nói: “Luận bàn một chút?”
Diệp Thu Bạch không thèm để ý.
Nếu bình thường thì hắn sẽ tiếp.
Nhưng đối phương đã mở miệng nói lời khó nghe.
Mà bản thân hắn cũng muốn điều dưỡng thân thể một chút.
Bởi vì trận chiến trước đó đã để lại tổn thương.
Đối phương là tồn tại thứ bảu trên Võ bảng Tứ Vực.
Cảnh giới cao hơn Diệp Thu Bạch không ít!
Hắn muốn dùng trạng thái tốt nhất để tiến vào Kiếm Trủng.
Thấy Diệp Thu Bạch không để ý, nam tử lạnh lùng nói: “Là kiếm tu, ngay cả can đảm ứng chiến cũng không có sao?”
“Vậy còn xứng làm kiếm tu?”
Diệp Thu Bạch không có dừng bước mà tiến vào động phủ.
Để lại một câu.
“Chỉ là cảm thấy không cần thiết mà thôi.”
Nghe lời này, mọi người sửng sốt.
Sau đó là giận tím mặt!
Hiển nhiên, bọn họ không được Diệp Thu Bạch đặt vào mắt!
Nam tử lạnh lùng hô to: “Vậy chờ tớ lúc ngươi ra khỏi Kiếm Trủng.”
Nói xong liền dẫn người rời khỏi đây.
Sau khi tiến vào động phủ, Diệp Thu Bạch liền khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Thái Sơ Kiếm Kinh, chữa trị kinh mạch bị tổn thương.
……
Ngày hôm sau.
Diệp Thu Bạch bị âm thanh bên ngoài làm gián đoạn tu luyện.
“Diệp huynh, nên đi Kiếm Trủng.”
Diệp Thu Bạch ra khỏi động phủ thì thấy Lương Phong.
Chỉ nghe Lương Phong nói: “Ta mang ngươi đi, sau khi rời Kiếm Trủng nhớ luận bàn với ta.”
Diệp Thu Bạch vui vẻ đồng ý.
Đối với Lương Phong, hắn vẫn có hảo cảm.
Đối phương cũng đáng để hắn xuất kiếm.
Nói xong, hai người liền đi về phía Kiếm Trủng.
Chuyện học viên thư viện sắp sửa tiến vào Kiếm Trủng tu luyện cũng truyền vào trong tai các đệ tử Ẩn Kiếm Tông.