Chương 99: Hai trăm thước
----
Kiếm Trủng.
Sau trăm thước sẽ không nhìn cảnh giới, không nhìn thực lực.
Chỉ nhìn thiên phú kiếm đạo.
Từ trước đến nay chưa có người nào đi đến tận cùng Kiếm Trủng.
Ngay cả Lâm Hòa Phong, tông chủ Ẩn Kiếm Tông hiện giờ cũng chỉ đi được một trăm năm mươi mét!
Diệp Thu Bạch phóng mắt nhìn.
Nếu trước trăm thước có kiếm ý tung hoành, chỉ cần bước vào liền bị công kích.
Vậy thì sau trăm thước sẽ không còn tính công kích nữa.
Nhưng kiếm ý tựa như hình thành từng tầng lá chắn!
Muốn thông qua chỉ có thể dùng kiếm ý phá vỡ.
Diệp Thu Bạch đi về phía trước, tới trước lá chắn thứ nhất.
Ngay sau đó kiếm ý từ thân thể Diệp Thu Bạch bùng nổ!
Kiếm ý hóa thành một thanh trường kiếm trực tiếp chém vỡ lá chắn thứ nhất.
Diệp Thu Bạch cũng không có dừng lại.
Kiếm ý không ngừng phun trào!
Lại hóa thành từng thanh kiếm to chém về phía lá chắn thứ hai!
Răng rắc!
Chỉ trong nháy mắt!
Lá chắn nứt ra!
Đồng thời khi lá chắn rách nát thì có từng luồng kiếm đạo chi lực tinh thuần tràn vào thân thể Diệp Thu Bạch!
Trong khoảnh khắc này.
Có một thanh kiếm đang chậm rãi hình thành trong đan điền Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch không thể bị ngăn trở, tựa như trở thành chúa tể kiếm đạo.
Hắn không ngừng đi tới!
Trên Kiếm Trủng, kiếm ý không ngừng tăng lên!
Thời điểm này đã đạt tới một trăm ba mươi thước.
Chỉ dùng trong mười hơi thở!
Mọi người sớm đã chết lặng, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc cùng hoảng sợ.
Hiện giờ, Diệp Thu Bạch dùng thực lực của mình chứng minh thiên phú kiếm đạo.
Cũng chinh phục tất cả đệ tử Ẩn Kiếm Tông.
Còn mấy tên đệ tử khiêu khích ở động phủ trước đó?
Sớm đã không có mặt mũi xem tiếp, xám xịt rời khỏi đây.
Còn khiêu chiến sao?
Người có thể đi tới bước này trong Kiếm Trủng là người bọn họ có thể khiêu chiến?
Trong đại điện tông chủ.
Mặt Lương Phong dại ra.
Lâm Hòa Phong ngẩng đầu nhìn kiếm ý phóng lên cao, nhẹ giọng nói: “Lá chắn thứ năm sẽ có sự biến đổi về chất, không biết người này có thể đánh vỡ hay không.”
Giờ phút này, Diệp Thu Bạch đã đánh vỡ lá chắn kiếm ý thứ năm!
Đi đến khu vực một trăm bốn mươi mét.
Diệp Thu Bạch phất tay, kiếm ý lại quét tới.
Nhưng lá chắn này cũng không tan vỡ!
Chỉ nhấc lên từng gợn sóng.
“Phá không được?”
Sắc mặt Diệp Thu Bạch hơi cứng lại, ngay sau đó lật bàn tay.
Kiếm ý lại bùng nổ!
Hóa thành dòng sông kiếm ý, tạo ra con sóng kinh thiên cuốn về phía lá chắn!
Trong khoảnh khắc này, lá chắn không cách nào thừa nhận, trực tiếp tan nát!
Từng mảnh nhỏ hóa thành kiếm ý dung nhập vào thân thể Diệp Thu Bạch.
Giờ khắc này!
Một hơi thở đáng sợ bùng nổ.
Cảnh giới của Diệp Thu Bạch đột phá đến Khí Hải cảnh hậu kỳ!
Nước chảy thành sông.
Diệp Thu Bạch tiếp tục đi tới.
Đến lá chắn thứ sáu, hắn dùng Thiên Ma Cửu Kiếm!
Một trăm bảy mươi thước.
Lá chắn thứ bảy, hắn dùng Thiên Ma Cửu Kiếm, kiếm thứ bảy!
Khi đến lá chắn thứ tám.
Diệp Thu Bạch thi triển kiếm vực!
Lá chắn ầm ầm tan vỡ.
Tới lá chắn thứ chín, khu vực một trăm chín mươi thước.
Kiếm vực và Thiên Ma Cửu Kiếm đều không cách nào phá vỡ!
Giờ khắc này, Diệp Thu Bạch nhắm mắt lại.
Sau một lúc lại mở mắt, có sinh chi ý vây quanh kiếm gỗ.
Diệp Thu Bạch quát một tiếng, vung kiếm gỗ trong tay.
Thái Sơ Kiếm Kinh!
Bình Sơn Hà!
Lá chắn thứ chín vỡ vụn trong nháy mắt.
Chúng đệ tử bên ngoài thấy cảnh này mà kinh sợ.
Kiếm ý kéo cao đến một trăm chín mươi thước!
Đây là độ cao chưa từng có!
Bọn họ chưa từng nghe có ai đi được tới mức này!
Lâm Hòa Phong nhìn thấy cảnh này, yên lặng một lúc rồi mới thở dài nói: “Lương Phong, sinh ra cùng thời đại với thiên tài kiếm đạo bực này cùng bực này là sự bất hạnh của ngươi, đồng dạng cũng là vinh hạnh của ngươi.”
Lương Phong yên lặng gật đầu.
Trước mặt Diệp Thu Bạch.
Tất cả thiên tài kiếm đạo như mất đi ánh sáng.
“E là thời đại này chỉ có hắn có cơ hội bước vào Kiếm Thánh chi cảnh……”
Bên ngoài Kiếm Trủng.
Hai lão giả cũng mở mắt, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Sau ngọn núi Ẩn Kiếm Tông có một mảnh rừng trúc.
Sâu trong rừng trúc có một nhà trúc.
Trong nhà trúc có một lão giả tóc hoa râm mở bừng mắt, trong mắt có kiếm quang lập lóe!
“Đã đến lúc, đại thế mở ra……”
Nói xong lời này thì hơi thở của lão giả bùng nổ.
Không biết hơi thở mạnh hơn Lâm Hòa Phong và Ngôn viện trưởng bao nhiêu lần!
……
Đến lá chắn kiếm ý cuối cùng.
Sau lá chắn là một thanh kiếm đang cắm sâu.
Vỏ kiếm cũ kỹ nhưng không hư tổn chút nào!
Diệp Thu Bạch nhìn chăm chú, nghe đồn thanh kiếm này chính là bội kiếm của Kiếm Thánh.
Chính là di vật của tổ sư khai tông, Vân Ẩn Kiếm Thánh.
Chỉ cần lấy được thanh kiếm này liền đạt được toàn bộ truyền thừa của Vân Ấn Kiếm Thánh.
Có sức hấp dẫn to lớn đối với bất kỳ kiếm tu nào.
Dù sao từ sau trận chiến thời kỳ thượng cổ.
Thế gian không còn Kiếm Thánh!
Diệp Thu Bạch đi tới, kiếm khí từ kiếm gỗ trong tay phun trào.
Lại thi triển Bình Sơn Hà.
Nhưng tựa như trâu đất xuống biển, lá chắn không có một chút động tĩnh nào.
“Thái Sơ Kiếm Kinh không thể phá tan sao?”
Diệp Thu Bạch cũng không vội rời đi.
Tất nhiên không dễ gì mà lấy được truyền thừa của Kiếm Thánh.
Hắn bắt đầu suy nghĩ.
Nếu kết hợp tất cả công kích lại với nhau.
Để tất cả dung hòa thì uy lực có thể lớn hơn hay không?
Nghĩ tới đây.
Diệp Thu Bạch liền hành động.
Kiếm vực triển khai!
Ngay sau đó là một sợi ma khí đen nhánh bắt đầu lan tỏa trong kiếm vực.
Đây là Thiên Ma Cửu Kiếm!
Lại có thêm một cỗ sinh chi lực bốc lên.
Thái Sơ Kiếm Kinh!
Diệp Thu Bạch muốn kết hợp ba loại công pháp lại.
Nhưng khi sinh chi ý tiếp túc với ma khí đen nhánh thì ma khí như bị Thái Sơ Kiếm Kinh khắc chế, nhanh chóng bị cắn nuốt!
“Không được, cấp bậc của Thái Sơ Kiếm Kinh quá cao, tự nhiên không cách nào tương dung.”
Tiếp theo, Diệp Thu Bạch thử khống chế uy năng của Thái Sơ Kiếm Kinh.
Muốn tìm được một điểm cân bằng.
Một ngày trôi qua.
Bên ngoài Kiếm Trủng.
Chúng đệ tử nhìn thấy một ngày không có động tĩnh.
Thầm than một tiếng đáng tiếc.
“Một ngày không đi chuyển, e là đã không đi được nữa.”
“Ừ, hẳn là đến cực hạn rồi, nhưng đã đủ để kiêu ngạo.”
“Phỏng chừng sắp đi ra……”
Trong đại điện, Lâm Hòa Phong xem mà khẽ thở dài, nói: “Chung quy vẫn không bắt được truyền thừa của tổ sư sao?”
“Từ từ!”
Lương Phong đột nhiên trừng mắt!
Kiếm ý bỗng nhiên tăng lên tới hai trăm thước!
Điều này đại biểu cho Diệp Thu Bạch đã đến tận cùng Kiếm Trủng.
Nói cách khác, hiện giờ Diệp Thu Bạch đã đạt được truyền thừa!
Giờ phút này, ở Kiếm Trủng.
Diệp Thu Bạch thành công dung hợp ba loại kiếm kỹ.
Sau đó đánh nát lá chắn rồi đi tới trước thanh trường kiếm cổ xưa.
Hắn giơ tay cầm vào chuôi kiếm!
Ngay lúc này, có một bóng người mờ ảo xuất hiện.
“Nhiều năm vậy rồi, rốt cuộc cũng có người tới sao……”