Chương 10: Bán Sách
Ở tầng Tam thập tam thiên, ở trong không gian hư hư ảo ảo có thứ bậc khác biệt hẳn so với thế giới bên ngoài, một lão giả mặc áo màu xám lười nhác đứng đó, ung dung mà tự tại. Bên cạnh lão là một vị đạo sĩ trung niên mặc áo bào màu tím, cao quý mà uy nghiêm.
Thông Thiên đột ngột bước ra từ trong hư vô, mà lúc này Thông Thiên lại không hề bình thường hòa ái giống như khi nãy đối mặt với Trương Minh Hiên, quanh thân hắn tản mát một loại khí thế khó có thể hình dung nổi, hiên ngang kiêu hãnh, Thông Thiên của lúc này mới chính là giáo chủ Tiệt giáo - Thông Thiên Thánh nhân.
Thông Thiên nhìn hai người họ, lạnh nhạt nói: “Nể mặt ta, đừng gây phiền toái cho hắn.”
Có thể khiến Thông Thiên dùng loại khẩu khí thương lượng này để nói chuyện thì toàn cõi hồng hoang cũng chỉ có mấy người kia mà thôi, trong số đó không ai không phải là Thánh nhân chi tôn. Mà hai vị này một thân đạo bào, thân phận chẳng cần nói cũng biết, chính là Thái Thượng Đạo tôn và Nguyên Thủy Đạo tôn.
Thái Thượng bình tĩnh đáp: “Được!”
“Đây là thái độ ngươi dùng để nói chuyện với hai vị huynh trưởng sao?” Nguyên Thủy tức giận hỏi.
“Huynh trưởng?”
Thông Thiên cười nhạo, nói: “Hết rồi. Trận chiến năm đó, tình nghĩa huynh đệ chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.”
Nguyên Thủy khẽ biến sắc, thần thái thay đổi khôn lường, song vẫn cố mạnh mẽ kìm nén. Ánh mắt lão chuyển xuống, xuyên qua không gian vô tận để rồi rơi xuống bên trong tiệm sách nho nhỏ kia trong thành Trường An, nói: “Ta rất hiếu kì, thằng nhóc này cùng lắm chỉ là một kẻ phàm nhân tầm thường mà thôi, loại tồn tại giống như sâu như kiến này có cái gì đáng được ngươi để ý tới, ngay cả Chứng Đạo Chi Bảo Thanh Bình Kiếm cũng ban cho.”
Thông Thiên bình thản nói: “Hắn có duyên với ta!”
“A!”
“Ô!”
Đầu ngón tay Nguyên Thủy, Thái Thượng khẽ động, bắt đầu bấm đốt ngón tay phỏng đoán trước thiên cơ trong cõi hồng hoang. Nếu như chỉ là một gã người phàm thì bọn họ liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu hết quỹ đạo của cả đời hắn, nhưng mà hiện tại lại liên quan tới vị Thông Thiên Thánh nhân này, vậy đành phải bỏ chút sức lực ra để tính toán mới xong, hơn nữa vẫn là trong tình huống không bị Thông Thiên ngăn cản.
Một hồi sau, hai người ngừng bấm đốt ngón tay. Thái Thượng nói: “Quả thật có duyên!”
Nguyên Thủy tự mình lẩm bẩm: “Duyên sư đồ sao?!”
Thân ảnh Thông Thiên biến dạng rồi biến mất chẳng thấy tăm tích, nhưng thanh âm hắn hãy còn quanh quẩn trong không gian này: “Đây là tiểu đệ tử của ta, cũng xin hai vị giữ lại cho một con đường sống.”
Trong ngữ khí chứa đầy trào phúng mỉa mai.
Sắc mặt Nguyên Thủy nháy mắt trở nên xanh lét, lão tức giận nói với Thái Thượng: “Đại ca, huynh nhìn xem cái thái độ quỷ quái của hắn kìa!”
Thái Thượng thở dài một hơi, nói: “Thôi bỏ đi, lúc trước dù sao cũng là chúng ta đã có lỗi với hắn.”
Thái Thượng lại cúi đầu nhìn thoáng qua cửa tiệm nhỏ, trong mắt chứa ý khó hiểu, ngay sau đó bỗng biến mất không còn dấu vết.
Nguyên Thủy buông một tiếng “Hừ!”, tay áo khẽ vung lên, thân ảnh cũng biến mất theo. Tức thì cương khí bắn ra bốn phía, uy lực khủng khiếp càn quét khắp xung quanh, tiêu diệt thời gian phá vỡ không gian, chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ không gian nhỏ kỳ diệu đã hóa thành một mảnh hỗn độn.
Mà lúc này Trương Minh Hiên còn không biết phía trên mình có người. Hắn một mặt rầu rĩ mà nhìn Thanh Bình kiếm, không biết nên xử lý như thế nào cho ổn? Phải làm cái bàn thờ rồi đem lên cúng bái chăng? Mỗi ngày cần thắp mấy nén hương?
Trương Minh Hiên dùng tay nhẹ nhàng gõ gõ Thanh Bình Kiếm, thấp giọng hỏi: “Tiền bối ơi, có đó không?”
Chờ cả buổi trời cũng chẳng thấy hồi âm, Trương Minh Hiên thì thào: “Ai bảo tiên khí thì đều có khí linh thế! Rõ ràng chẳng có cái gì hết.”
Trương Minh Hiên lớn mật cầm Thanh Bình kiếm đưa tới bên hông mình rồi bày ra dáng vẻ kiểu đại hiệp, tự luyến với vẻ đẹp trai của bản thân.
“Làm gì đấy!”
Một giọng nói bất chợt vang lên khiến Trương Minh Hiên bị hù loạng choạng một cái, phải vội vàng vịn vào ghế dựa. Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trình thư sinh mặt mũi dữ dằn dẫn theo một đám tiểu đệ đi đến.
Trình thư sinh cười ha ha nói: “Từ xa ơi là xa đã thấy được cái bộ dáng ngốc nghếch kia của ngươi rồi!”
Không đợi Trương Hiên trả lời, Trình thư sinh đã nhìn quanh mà hỏi: “Lý tiểu thư đâu?”
Trương Minh Hiên nhìn gương mặt dữ dằn của hắn thì bả vai liền mơ hồ cảm thấy đau, lập tức bực bội đáp: “Không ở nhà.”
Trình thư sinh thất vọng than thở: “Không ở nhà à!”
Căn bản không hoài nghi lời nói của Trương Minh Hiên.
Hắn vung tay lên hô: “Các huynh đệ, đi!”
Quay người bèn chực rời đi, cứ như Sơn Đại vương vậy.
Ánh mắt Trương Minh Hiên sáng lên, khách hàng tốt như vậy sao có thể bỏ qua được chứ! Hắn cất Thanh Bình Kiếm trong tay xuống phía dưới quầy, chạy chầm chậm ra khỏi quầy, vẻ mặt tươi cười kêu to: “Chờ đã! Chớ đi vội!”
Bước chân của Trình thư sinh ngừng lại, hắn quay đầu hồ nghi nhìn Trương Minh Hiên, hỏi: “Chuyện gì?”
Chân hắn còn lẳng lặng tỉnh bơ bước ra xa Trương Minh Hiên một khoảng như thể sợ bị lây nhiễm ôn dịch.
Trương Minh Hiên cười hắc hắc nói: “Trình huynh đệ, chỗ này của đệ có một chút thông tin tuyệt mật liên quan tới Thanh Nhã tỷ tỷ đấy, huynh có muốn không?”
Trình thư sinh lập tức đỏ cả mắt, nghiến răng nghiến lợi lặp lại: “Thanh Nhã tỷ tỷ…”
Trương Minh Hiên khoát khoát tay, nói: “Đừng để ý mấy chi tiết này.”
Hắn cười gian nói tiếp: “Liên quan tới sở thích của Thanh Nhã tỷ tỷ đó nhá!”
Trình thư sinh đố kỵ nhìn Trương Minh Hiên. Thanh Nhã tỷ tỷ! Ôi cái xưng hô thân thiết cỡ nào! Xem xem, ngay cả sở thích cũng biết nữa, nếu như mình cũng biết sở thích của nàng ấy, liệu chăng cũng có thể gọi Thanh Nhã tỷ tỷ! Trong đầu Trình thư sinh nháy mắt xẹt qua một đống ý nghĩ, lập tức vẻ tươi cười hòa ái hiện lên đầy mặt:
“Trương huynh đệ, hôm qua ta với đệ vừa gặp như đã quen lâu, tại sao trên trần đời có nhiều người như vậy mà hai chúng ta lại gặp được nhau chứ? Đây chính là duyên phận đó! Về sau trong thành Trường An đệ có chuyện gì cứ báo tên của ta, ta sẽ bảo kê cho đệ!”
Trương Minh Hiên gật đầu như giã tỏi: “Nhất định, nhất định!”
Trình thư sinh do do dự dự hỏi: “Vậy sở thích kia…?”
Trương Minh Hiên chỉ chỉ giá sách, khẽ khàng nói: “Đi theo đệ!”
Trình thư sinh nhìn phía giá sách, tức thì nhụt chí nói: “Nếu như đệ bảo Lý tiểu thư thích đọc sách thì bỏ đi thôi, mọi người đều biết cả.”
Trương Minh Hiên nhẹ nhàng nói: “Đệ biết Lý tiểu thư gần đây thích đọc quyển sách nào.”
Mặc dù nói năng nhẹ nhàng nhưng thanh âm lại không hề nhỏ, tất cả mọi người trong tiệm sách đều nghe được. Đám thư sinh đi theo phía sau Trình thư sinh cùng nhau gật đầu mỉm cười, dáng vẻ như thể không biết gì hết, nhưng thật ra lỗ tai tất cả đều đã lặng lẽ dỏng lên.
Trình thư sinh vẫn lắc lắc đầu, mặt lộ vẻ khó xử: “Vậy cũng chịu, sách mà nàng ấy thích đọc đều là tác phẩm của những đại nho kia, là kinh điển truyền lưu hậu thế, cái nào cũng khó hiểu muốn chết không à, ta xem qua một tí mà đã mệt rã. Không được đâu không được đâu!”
Hóa ra cũng là đồ học dốt à! Kỳ quái, tại sao lại dùng “cũng”!
Trương Minh Hiên kéo tay Trình thư sinh, nói: “Đi theo đệ, đảm bảo huynh sẽ không mệt rã đâu mà lo.”
Trình thư sinh đành phải tới phía giá sách cùng Trương Minh Hiên, không dám dùng sức tránh thoát, lỡ đâu lại bị ăn vạ thì sao? Hóa ra trong mắt hắn, chuyện ngày hôm qua chính là Trương Minh Hiên ăn vạ hắn, khó trách vừa rồi mới tránh Trương Minh Hiên như tránh ôn dịch. Vượt qua mấy giá sách, Trương Minh Hiên kéo Trình thư sinh đến trước “Tru Tiên”.
Trình thư sinh khẽ ồ lên một tiếng, hỏi: “Đây là truyền kỳ?!”
Trương Minh Hiên cầm Tru Tiên đưa cho Trình thư sinh, đáp: “Đúng vậy! Chính là quyển này.”
Trình thư sinh nhìn quyển sách trong tay, đọc lên: “Tru tiên!”
Ngay sau đó cười nhạo: “Khẩu khí lớn thật đấy!”
Hắn nghi ngờ nhìn Trương Minh Hiên, hỏi: “Đệ chắc chắn đây là sách mà Lý tiểu thư thích à? Nàng ấy mà lại thích đọc truyền kỳ sao?”
Trương Minh Hiên kiên định gật đầu đáp: “Chắc chắn luôn! Đây chính là quyển sách mà gần đây Thanh Nhã tỷ tỷ thích đọc đó.”
Lại nghe được cái xưng hô kia, khóe miệng Trình thư sinh không cầm được run rẩy hai lần.
Hắn hoài nghi hỏi: “Đệ sẽ không vì kiếm tiền mà gạt ta đấy chứ!”
Trương Minh Hiên ấm ức nói: “Sao có thể như thế? Quyển sách này chỉ có hai mươi văn tiền, sao đệ có thể lừa huynh chỉ vì hai mươi văn tiền được? Đệ thật lòng muốn giúp huynh mà! Hôm qua, trong số những người tới kia thì huynh là người có khí độ anh hùng nhất, xứng đôi với Thanh Nhã tỷ tỷ của đệ nhất!”
Trình thư sinh tự đắc nói: “Đó là đương nhiên! Cái tên ẻo lả Đỗ Hà kia sao mà so với ta được!”
Trình thư sinh lập tức lấy hai mươi văn tiền ra đập vào trong tay Trương Minh Hiên: “Sách, ta mua!”
Trang 6# 2