Chương 101: Vụ án giết người
Hai người lén lút thăm dò ánh mắt của bầy quỷ, một trước một sau ra khỏi cửa lớn đi về phía khu thi công.
Vừa tới khu thi công lửa nóng ngất trời thì có một người đàn ông vạm vỡ mặc áo khoác ngắn, toàn thân ngăm đen đi tới. Người đàn ông kia cơ bắp cuồn cuộn, vóc người cao to, cao hơn Trương Minh Hiên cả một cái đầu.
Người đàn ông vạm vỡ nhìn xuống Trương Minh Hiên, cười ngây dại một tiếng rồi nói: "Vị công tử này có chuyện gì không?"
Trương Minh Hiên im lặng quan sát người đàn ông khỏe mạnh kia, có cần đến mức khoa trương như vậy không? Nhưng vừa nghĩ đến hắn còn phải làm công cho mình, tâm trạng lập tức khá hơn nhiều.
Trương Minh Hiên nhìn xung quanh một chút rồi hỏi: "Vương Ngũ đâu?"
Người đàn ông cao to lập tức cúi người cười ha hả nói: "Ông chủ về rồi, nơi này tạm thời giao cho ta phụ trách."
Trương Minh Hiên gật đầu biểu thị đã hiểu và nói: "Cũng được!"
Hắn chỉ Dung Mỗ sau lưng nói: "Vương Ngũ nói các người cần tu sĩ phụ trợ. Đây là người ta mà mời đến để giúp đỡ đấy."
Người đàn ông cao to nhìn về phía Dung Mỗ, ánh mắt liền như sáng lên, lập tức khiêm tốn cười lấy lòng nói: "Thì ra là tu sĩ nãi nãi à! Tiểu nhân thất lễ rồi." Dung Mỗ cười ha ha gật đầu.
Trương Minh Hiên nói: "Có chuyện gì thì các ngươi tự mình sắp xếp đi, ta sẽ không tham dự đâu." Nói xong hắn chắp hai tay phía sau, thảnh thơi đi về phía con lừa.
Người đàn ông to lớn khom người chín mươi độ cung kính hô: "Công tử, đi thong thả!"
Sau khi Trương Minh Hiên đi, người đàn ông đó đứng thẳng lưng lên, cười nịnh nọt nói: "Nãi nãi, bà cần nghỉ ngơi một lát không?"
Dung Mỗ khoác tay nói: "Không cần, có việc gì cần thì ngươi cứ nói."
Người đàn ông vạm vỡ khom người tiến lên đỡ lấy Dung Mỗ, điệu bộ lấy lòng nói: "Bà có thể giúp chúng tôi hủy hết số toà nhà hoang phế này được không?"
Dung Mỗ gật đầu nói: "Việc này đơn giản thôi, ngươi bảo bọn họ ra đây hết đi."
Người đàn ông kinh ngạc vui mừng nói: "Đa tạ nãi nãi. Tôi sẽ đi gọi bọn họ ra đây."
Ông ta ngồi dậy,hô to về phía khu thi công: "Đình công, tất cả đều ra đây cho ta."
Ông ta hô liên tiếp ba lần mới có thể gọi tất cả mọi người ra.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả công nhân, ông ta ninh nọt Dung Mỗ: "Nãi nãi, bà xem như vậy được chưa?"
Dung Mỗ gật đầu. Bà vung tay lên, vô số gỗ rơi rụng xuống, linh khí ngưng tụ kết gỗ thành rừng, ầm ầm rơi xuống. Trong lúc đó cả mặt đất rên rỉ, bụi mù tràn ngập, âm thanh ùng ùng vang lên đinh tai nhức óc.
Dung Mỗ vừa vung tay lên, một luồng gió mát thổi qua, đất trời trong sạch, chỉ thấytoàn bộ tàn tích của những tòa nhà hoang phế cao chót vót trước đó đều bị quét sạch sành sanh. Trên mặt đất ngay cả một viên gạch đá to một chút cũng không tìm thấy, toàn bộ đều bị đập vụn hết.
Cảnh tượng này dọa đến đám công nhân run cầm cập. Khó có thể tưởng tượng tình huống như vậy xảy ra lại làm người ta hoảng sợ đến vậy.
Người đàn ông cao lớn cười to nói với Dung Mỗ: "Nãi nãi, bà thật sự là pháp lực vô biên đó!"
Trước kia ông ta cũng không phải là chưa từng hợp tác cùng tu sĩ. Khoa trương nhất chẳng qua là kiếm vừa bay qua, tất cả những nơi kiếm bay qua toàn bộ đều bị tách rời, có cảm giác bà lão này hơi mạnh đấy!
Chạng vạng tối, trong đại viện Trình gia, Trình phu nhân cảm thấy kỳ lạ nhìn hai đứa con trai trong viện lấy sách khẽ đọc thuộc lòng, bà nói thầm: "Hôm nay mặt trời mọc hướng Tây rồi sao?"
Nhìn một hồi, bà phát hiện chúng nó thật sự là đang nghiêm túc học bài, bà vui mừng nói: "Con cái cũng hiểu chuyện rồi, biết chăm chỉ đọc sách rồi, vậy thì hôm nay phải làm một chút đồ ăn ngon cho chúng nó vậy." Nói xong, bà mừng rỡ đi về phía bếp, dư định hôm nay sẽ đích thân xuống bếp.
Trình phu nhân vừa đi một lúc thì Trình Xử Bật hung hăng ném kịch bản xuống đất kêu lên: "Sao nhiều câu thoại như vậy chứ! Phiền phức quá!"
Trình Xử Lượng không biết từ đâu chui ra mừng rỡ kêu lên: "Của ta rất đơn giản, chúng ta đổi không?"
Trình Xử Bật nhặt kịch bản từ dưới đất lên, khinh bỉ nói: "Huynh xem ta là kẻ ngốc à! Yến Xích Hà của ta mới là vai chính."
Trình Xử Mặc hoài nghi nói: "Sao ta có cảm giác Ninh Thái Thần này mới là nhân vật chính đấy!"
Trình Xử Bật khinh thường nói: "Tên thư sinh trói gà không chặt thì có gì đáng xem. Yến Xích Hà ta ngự kiếm phục ma, trảm yêu diệt quỷ mới là nhân vật chính được chứ!" Hắn lấy tay làm kiếm chỉ lên không trung quơ vài lượt, sau đó thu tay lại, điệu bộ anh tuấn, rất có khí phách của một vị đại hiệp.
Trình Xử Lượng nghe thấy bọn họ nhắc đến tên của Ninh Thái Thần.
Hắn sờ lên cằm của mình, chớp chớp mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Thời gian trôi qua nhanh như bóng câu qua cửa sổ, cứ lặng lẽ qua đi trong lúc người ta không để ý, như nước chảy âm thầm không nói gì. Được rồi! Không nước nữa, không nói tiếp được nữa rồi.
Ngày thứ hai, Trương Minh Hiên duỗi người, ngồi dậy từ trên giường, mặc xong quần áo, mở cửa phòng. Một luồng ánh sáng mặt trời chói mắt từ bên ngoài rọi vào, Trương Minh Hiên theo bản năng híp mắt lại, lấy tay che trước mắt.
Hắn kinh ngạc nói thầm: "Đã trễ vậy rồi sao? Kỳ lạ, sao hôm nay đồng hồ báo thức lại không reo nhỉ?"
Trương Minh Hiên đi dạo trong sân một vòng cũng không phát hiện bọn người họ.
Trương Minh Hiên thầm nói: "Thật sự kỳ lạ, các nàng ấy đi đâu rồi? Chẳng lẽ vì bị ta phát hiện thân phận thì ẩn cư sơn lâm rồi sao?"
Trương Minh Hiên nói thầm đi thêm một vòng cũng không thấy tung tích của các nàng ấy đâu.
Hắn mở cửa chính của thư điếm, ngồi vào chiếc ghế bên trong thì bắt đầu cầm điện thoại di động lên. Vừa mới mở TT trên điện thoại thì có âm báo vang lên. Trương Minh Hiên kinh ngạc phát hiện hình chân dung của Lý Thanh Nhã lại đang nhảy lên.
Trương Minh Hiên ấn mở vào ảnh chân dung của Lý Thanh Tuyền, xuất hiện một đoạn tin nhắn: Khi ngươi nhìn thấy tin nhắn này . . . .
Trong lòng Trương Minh Hiên có chút cảm giác nặng nề. Các nàng ấy sẽ không đi thật chứ!
[. . . ta và Lý Thanh Tuyền đã đi đến hoàng cung rồi. Trong nồi có cơm, ngươi tự ăn đi! ]
Trương Minh Hiên thở ra một hơi, lẩm bẩm: "Thì ra chỉ là đi hoàng cung thôi! Làm ra sợ muốn chết."
Sau đó hắn lại đắc ý: "Thanh Nhã tỷ càng ngày càng tốt với ta."
Rồi hắn tươi cười hớn hở chạy về phía hậu viện. Không bao lâu thì cầm hai cái bánh bao đi ra, ăn từng miếng từng miếng một cách ngon lành.
Trương Minh Hiên kinh ngạc nhìn từng đám từng đám đông người tụ tập bên ngoài, hết sức phấn khởi bàn luận viễn vông. Hắn nói thầm: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hắn ăn hai miệng hết sạch bánh bao trên tay rồi sải bước đi ra ngoài, đi về phía một đám đông gần đó để nghe lén.
Một người trẻ tuổi mặc áo bào vải màu xám, vẻ mặt kích động nói: "Vụ án giết người hôm qua là ta tận mắt chứng kiến đấy! Một người đàn ông khỏe mạnh thân cao tám thước, khuôn mặt hung ác, trên mặt có một vết sẹo rõ ghê tởm cầm một con dao lớn, thấy người là giết! Giết cả Di Hồng Viện máu chảy thành sông! Chó gà không tha, quả thật là quá hung tàn rồi."
Trang 52# 1