Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 104: Ngăn chặn mọi kẻ không phục.

Chương 104: Ngăn chặn mọi kẻ không phục.




Trong sân, Trương Minh Hiên mang khí thế hừng hực đứng giữa đám đạo sĩ bị thương nặng đang rên rỉ, nói một cách khinh bỉ: "Gà đất chó sành, còn chẳng chịu nổi một đòn! Ta còn chưa dùng sức, tất cả các ngươi đã ngã xuống."

"Thế ư? Vậy hãy để ta đến học hỏi cao chiêu của các hạ một chút." Một thanh niên áo trắng đeo kiếm dài trên lưng đạp chân trên hồ nước đi đến, những nơi mà hắn bước lên đều không có một chút gợn nước nào.

"Còn ta nữa!" Có giọng nói ồm ồm vang lên, một tráng hán đeo một cây rìu lớn trên lưng, sải chân đi trên mặt đất, mỗi một bước đều cách xa nhau cả chục mét, mặt đất chấn động như đang nổi trống.

"Thật sự là quá láo xược!" Một thanh niênngả ngớn nằm nghiêng trên một đám mây trắng, cười hì hì nhìn hai người Trương Minh Hiên.

"Đây chính là kẻ không biết sợ là gì!" Chẳng biết từ lúc nào, có một lão đạo sĩ ngồi trong trên đình nghỉ mát ở giữa hồ, híp mắt, cầm bầu rượu uống từng hớp.

Trương Minh Hiên cẩn thận bước hai bước tới gần Dung Mỗ, lặng lẽ hỏi: "Ngươi được không?"

Dung Mỗ cười khổ nói: "Thiếu gia, ngài quá coi trọng ta rồi, cảnh giới của bọn họ đều tương tự với ta."

Sau đó, mặt mày của Dung Mỗ tràn đầy kiên định, nói: "Nhưng mà thiếu gia ngài yên tâm, dù có phải liều mạng thì ta cũng sẽ đưa ngài ra ngoài."

Trương Minh Hiên khẽ chép miệng, lúc này hắn rất nhớ Thanh Nhã tỷ tỷ và Thanh Tuyền muội muội!

Trương Minh Hiên cười ha ha, nói với mấy người kia: "Hiểu lầm thôi, tất cả đều là hiểu lầm."

Lão đạo sĩ cười ha ha, nói: "Hiểu lầm ư! Thật sự là rất không khéo, ta cũng hiểu lầm một chút." Ngón tay đặt trên bầu rượu của ông ta bắn ra, một dòng rượu bắn tới, hóa thành thanh kiếm sắc bén bay vút về phía Trương Minh Hiên.

Ngón tay của Dung Mỗ dựng thẳng, một nhánh cây bắn xoẹt ra ngoài, nhánh cây và thanh kiếm bằng nước va chạm nhau trên không trung, sau một tiếng vang thật lớn, mũi tên nước hóa thành rượu rồi chảy xuống, nhánh cây đứt thành từng khúc, tung bay trên không trung.

Tráng hán nắm chặt cán rìu ở sau lưng rồi hét lớn một tiếng, cây rìu quay quay bay vọt lên trời, bổ thẳng xuống đầu Dung Mỗ. Sắc mặt Dung Mỗ thay đổi, một cái cây to nhô ra từ trong tay Dung Mỗ, sau đó đâm về phía tráng hán đứng ở không trung, cây rìu khổng lồ của đại hán bổ mạnh lên cây to, trong tiếng gầm thét, cây to đã bị chặt thành hai khúc.

Dung Mỗ vội vàng đặt tay lên vai Trương Minh Hiên, tay còn lại thì bắn ra một sợi dây leo cuốn lấy cái trụ ở phía xa rồi dùng sức kéo một phát, hai người chuyển dời ra ngoài trong chỉ trong nháy mắt, tránh thoát được đòn này.

Cấy rìu lớn bổ thẳng xuống mặt đất, chỉ khiến cho khói bụi bay lên, nhưng không có chút tiếng động nào, hiển nhiên khả năng khống chế lực lượng của người này đã đạt đến mức độ có thể thu lực phát lực tùy theo ý nghĩ rồi.

"Ha ha ha!" Một trận cười vang lên, mấy bóng người đột nhiên xuất hiện trên không trung, đầy hứng thú mà cúi đầu đánh giá hai người Trương Minh Hiên.

Thanh niên nằm trên mây, lão đạo sĩ dưới đình các, kiếm khách áo trắng ở mặt nước, còn cả đại hán ở đất liền đều đứng lên cung kính làm lễ, hô: "Bái kiến Minh Chủ và các vị trưởng lão."

Những người bị thương nằm dưới mặt đất cũng đều ngọ nguậy cố gắng đứng dậy, làm lễ và nói: "Bái kiến Minh Chủ, trưởng lão."

Minh Chủ phất phất tay, nói: "Được rồi, không cần đa lễ."

Sau đó, hắn cười và nói với Trương Minh Hiên: "Biết bao nhiêu năm qua, ngươi đúng là to gan, ngươi chính là kẻ đầu tiên dám đánh vào trong Đạo Minh."

Trương Minh Hiên oán giận nói: " Biết bao nhiêu năm qua, ngươi cũng rất lớn gan, ngươi chính là kẻ đầu tiên dám bắt người của ta."

Minh Chủ hỏi với giọng khó hiểu: "Bắt người của ngươi?" Sáu đó hắn giật mình nói: "Thì ra ngươi chính là chủ nhân của mấy tên tiểu quỷ kia!"

Trương Minh Hiên ưỡn ngực, thẳng lưng, đáp: "Không sai, mau giao bọn họ cho ta, bằng không ta sẽ khiến cho các ngươi không chịu đựng nổi. Nói cho các ngươi biết, ta đây chính là huynh đệ của Hoàng Thượng!"

Có ánh sáng lóe lên trong mắt Minh Chủ, hắn quát: "Ngươi thật đúng là to gan, chẳng những nuôi quỷ giết người, đã thế còn dám giả mạo hoàng thân quốc thích."

Trương Minh Hiên lập tức trợn to mắt, hét lớn: "Ai giả mạo? Ai giả mạo hả? Ta thật sự là hoàng thúc, không tin thì ngươi đi hỏi Lý Trị và Tấn Dương đi."

Minh Chủ cười mỉa, nói: "Trên người ngươi không có có một chút long khí quốc vận nào, vậy mà cũng dám giả mạo hoàng thân quốc thích, đáng chém!"

"Để ta ra tay!" Một luồng ánh sáng lóe lên trong lòng bàn tay Thiệu Vũ rồi bắn ra.

Dung Mỗ hoảng sợ hô lên: "Thiếu gia, nguy hiểm!"

Thiệu Vũ cười giễu một tiếng, vung tay lên, một luồng kiếm quang chém xuống, cơn lạnh dày đặc bao phủ toàn bộ Đạo Minh, da thịt cũng trở nên buốt lạnh.

Đồng thời Trương Minh Hiên cũng với tay về phía sau, hắn vung kiếm chém một phát, có âm thanh tựa như tiếng bọt khí tan vỡ, kiếm khí kinh khủng đánh tan, sau đó hóa thành hư không chỉ trong nháy mắt.

mọi người lập tức trợn tròn đôi mắt, trưng ra vẻ mặt không thể tin nổi mà nhìn về phía thanh trường kiếm vẫn chưa thoát vỏ trong tay Trương Minh Hiên.

Lão đạo sĩ đang uống rượu trong đình nghỉ mát cũng vô cùng kinh hãi, ông ta ra sức dụi mắt của mình, đây là ảo giác ư?

Trương Minh Hiên cũng kinh ngạc một phen, bình tĩnh thu kiếm lại, tại sao lại không rút ra được nhỉ? Hắn âm thầm dùng sức, song thân kiếm và vỏ kiếm vẫn không hề nhúc nhích một tí nào.

Thiệu Vũ nhìn lại đôi tay của mình, sau đó lại nhìn Trương Minh Hiên một chútgiận , vừa kinh ngạc vừa giận dữ quát lên: "Tại sao? Tại sao có thể như vậy?"

Hắn ta rút kiếm chém một phát, một luồng kiếm khí trùng trùng điệp điệp không thể chống đỡ giống như Thiên phạt giáng xuống từ trên trời, từng vệt nước được vẽ ra trên mặt hồ, tạo thành những gợn sóng nước dập dờn.

Theo bản năng Trương Minh Hiên rút kiếm chém tới, vỏ của Thanh Bình kiếm đụng phải kiếm khí cuồn cuộn, kiếm khí tưa như là sự vật hư ảo, khẽ đụng một cái là sẽ biến mất hoàn toàn.

Minh Chủ sửng sốt một chút, nhìn thanh kiếm trong tay Trương Minh Hiên, trong mắt léo lên ánh nhìn tham lam, hắn cũng không cho rằng Thiệu Vũ đang nhường, thanh kiếm này chắc chắn là vật cực kỳ quý giá, hơn nữa còn là vật quý giá chưa có chủ, thật sự là duyên phận! Bóng người của hắn lóe lên rồi xuất hiện trước mặt Trương Minh Hiên, hắn đưa tay chộp về phía Thanh Bình kiếm, tốc độ nhanh tới mức Trương Minh Hiên cũng không kịp phản ứng.

Mấy người còn lại cũng nghĩ tới chuyện này, lúc vừa định hành động thì Minh Chủ đã xông ra, thế nên bọn hắn chỉ có thể âm thầm oán trách động tác của mình quá chậm.

Minh Chủ kích động đưa tay chụp lấy Thanh Bình kiếm, trong lòng hắn đã ảo tưởng về cảnh tượng mình đạt được vật chí bảo, tu vi bất chợt tăng mạnh như gió, sau đó trở về tông môn chèn ép tất cả những kẻ không phục, từ đấy tung hoành khắp cả Hồng Hoang, thần cản giết thần, phật cản giết phật.

Khi ngón tay hắn vừa sắp đụng phải Thanh Bình Kiếm, một ánh sáng xanh hiện lên trên thân kiếm, quét qua ngực Minh Chủ, trong nháy mắt Minh Chủ đã bị đánh bay ra ngoài, va vào ngọn núi giả và khiến nó vỡ nát, đụng ngã một cái đình nghỉ mát, rơi thẳng xuống hồ nước, khiến cho sóng nước bắn cao lên tận mấy mét.

Lúc này Trương Minh Hiên mới phản ứng lại, vội vàng nắm Thanh Bình kiếm thật chặt, hắn có thể cảm giác được Thanh Bình kiếm đang run lên nhè nhẹ, dường như là đang nổi giận.

Minh Chủ tức giận bay ra khỏi hồ nước rồi vọt lên cao, các trưởng lão còn lại thì lao về phía Trương Minh Hiên chỉ trong nháy mắt, ánh sáng nóng rực lập lòe trong mắt, cơ duyên không thuộc về Minh Chủ, thì có lẽ là cơ duyên ấy thuộc về chính mình!

Trương Minh Hiên nhìn tất cả trưởng lão cùng bay tựa như một đàn sói đói, mặt hắn sầm lại, lặng lẽ cầu khẩn trong lòng: "Kiếm gia à, giúp một chút đi!"

Tay hắn nắm chuôi kiếm, dùng sức rút ra, thân kiếm lập tức được rút ra đôi chút, một luồng ánh sáng lạnh lẽo hiện lên trên lưỡi kiếm đã được rút ra khỏi vỏ. Leng keng, sau đó kiếm lại bị tra vào vỏ chỉ trong nháy mắt.

Chỉ một thoáng, trên trời dưới đất đều tràn ngập những cơn gió sắc bén vô hình khó mà diễn tả thành lời, sắc mặt của các vị trưởng lão đều trắng bệch, phụt phụt phụt phun ra từng ngụm máu tươi, một người rơi thẳng xuống đất tựa như một con chim gãy cánh. Thanh niên ở mặt hồ, Minh Chủ ở khoảng không trên chiếc hồ và lão đạo sĩ ở trong đình nghỉ mát cũng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó đều đột ngột ngã xuống hồ. Còn về người thanh niên ằm ở trên mây, đám mây bỗng chốc bay đi, hắn kêu thảm một tiếng rồi đột ngột đâm xuống mặt đất. Tráng hán cầm rìu cũng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, miễn cưỡng dựng thẳng rìu, nửa quỳ tại chỗ.

Đám người bị thương nằm dưới đất còn thảm hơn thế, vết thương cũ chưa lành mà đã có thêm vết thương mới chồng lên, không ngừng phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch giống như người chết. Tường vây xung quanh các công trình kiến trúc trong Đạo Minh đều sụp đổ, mặt đất chấn động, bụi bặm bay kín bầu trời, thoáng chốc Đạo Minh đã trở thành một đống đổ nát.

Lý Thế Dân ở trong Hoàng cung xa xa, nhíu mày nói: "Bên ngoài có chuyện gì xảy ra? Đó là tiếng động gì?"

Một thái giám bên cạnh khom người nói: "Nô tài sẽ đi điều tra."

Nói xong thì hắncũng nhanh chân chạy ra khỏi đại điện.


Trang 53# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất