Chương 108: Mọi chuyện
Vương Tinh nức nở liếc mắt nhìn Trương Minh Hiên một cái: "Bây giờ may mắn được thiếu gia thu lưu, cho tiểu nữ một nơi ăn chốn ở. Hôm qua ta nghĩ người nhà lo lắng, lặng lẽ trở về nhìn xem, trong nhà lại đổ nát tan hoang. Tiểu nữ lén vào một hộ gia đình, dùng thủ đoạn đe dọa mới biết được, mấy năm trước già trẻ một nhà của ta đã bị gia chủ ác độc dìm chết đuối hết cả rồi. Hu hu hu.'' Vương Tinh gục xuống khóc lớn một trận, chuyện đau buồn khiến người khác phải xót thương.
Vương Tinh khóc một lúc rồi nói: "Tiểu nữ quá đau khổ mới nảy sinh lòng ác độc, lẻn vào nhà gia chủ, dùng chủy thủ đâm chết toàn bộ thiếu gia, thiếu phu nhân và lão gia. Sau đó đến Di Hồng Viện, ra tay giết chết tú bà và rất nhiều người khác. Vốn định trở về thỉnh tội với thiếu gia và hai vị tiểu thư. Không ngờ, không kịp đợi được thiếu gia tiểu thư, lại chờ được tu sĩ Đạo Minh, không nghe ta giải thích đã bắt ta và toàn bộ bằng hữu của ta. Sau đó mới dẫn đến chuyện thiếu gia làm loạn Đạo Minh, tất cả sai lầm đều là do ta, tiểu nữ xin gánh chịu mọi tội lỗi, xin đừng truy cứu trách nhiệm thiếu gia nhà ta.''
Một đạo sĩ tuấn tú từ dưới đất đứng lên, hung hăng nói: "Phá hủy Đạo Minh ta, làm đạo hữu của ta bị thương, chuyện lớn như vậy mà chỉ cần một tiểu quỷ như ngươi gánh vác ư?''
"Câm miệng!'' Một giọng nói vang lên.
"Á!'' Người trẻ tuổi kêu toáng một tiếng, té ngã xuống đất, da thịt trên mặt bong tróc, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.
Trương Minh Hiên bên cạnh hồ, vỗ tay như không có việc gì, nhìn tu sĩ lăn lộn dưới đất bằng nửa con mắt, sắc mặt xanh mét, hiếp người quá đáng!
Đức Toàn nhìn thấy cảnh này cũng trợn mắt há mồm, hoàng hậu nương nương còn đang nhìn đấy? Hắn lại láo xược như vậy được sao?
Hình như hoàng hậu lại không nhìn thấy cảnh này, lấy khăn tay lụa thấm khóe mắt rồi nói: "Đúng là một đứa nhỏ đáng thương.''
Sau đó nhìn về phía Đức Toàn nói: "Đường đường dưới chân thiên tử, còn có việc bi thảm như vậy xảy ra, ai có trách nhiệm đây?''
Đức Toàn lập tức quỳ xuống đất, cúi đầu trả lời: "Với việc triều chính, nô tài không hề biết gì.''
Hoàng hậu nói: "Việc này ta cũng không tiện nhúng tay, sau khi ngươi trở về thì bẩm báo toàn bộ cho bệ hạ, để bệ hạ định đoạt.''
Đức Toàn quỳ trên mặt đất rồi cung kinh đáp: "Vâng!''
Đức Toàn do dự một chút lại hỏi: "Nương nương, còn vị vương gia này phải xử lý thế nào? Trước tiên có cần mời đến Tông Nhân Phủ không?''
Trương Minh Hiên lập tức than không hay rồi: "Hả! Ta mới là người bị hai mà! Dựa vào cái gì mà trừng phạt ta?''
Sau đó cười đùa với hoàng hậu nương nương: "Hoàng hậu tỷ tỷ, nhất định người không nỡ trừng phạt ta đúng không! Chúng ta là người một nhà mà!''
Hoàng hậu tức giận nói: "Bây giờ mới nhớ ta là tỷ tỷ ngươi à! Có thứ gì tốt đều không nghĩ đến tỷ tỷ.''
Đức Toàn nhướng chân mày, địa vị của vị vương gia này không hề bình thường trong lòng hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương có thân phận mẫu nghi thiên hạ cao quý, người có thể khiến hoàng hậu nương nương dùng giọng điệu này, thẳng thắng yêu cầu quà tặng, tất nhiên phải là chỗ thân thiết!
Trương Minh Hiên không biết địa vị của hắn đã được nâng lên trong lòng Đức Toàn.
Trương Minh Hiên tức giận nói: "Lần sau sẽ không thế nữa, có thứ gì sẽ nhớ tỷ tỷ đầu tiên.''
Hoàng hậu nương nương đắc ý nói: "Cũng coi như hiểu chuyện.''
Sau đó khôi phục dáng vẻ đoan trang tao nhã, nói với Đức Toàn: "Không cần nhắc đến Tông Nhân Phủ, cứ giao cho bệ hạ định đoạt đi!''
Đức Toàn cung kính đáp: "Vâng!''
Trương Minh Hiên kêu lên: "Đợi chút, ta có yêu cầu.''
Hoàng hậu buồn cười nói: "Ngươi phá nhà hắn, còn đánh người ta, ngươi còn muốn gì nữa đây?''
Trương Minh Hiên nói lời nghiêm chỉnh: "Trước tiên, nhà của ta bị sập, ta còn chưa tính tới. Người. . .''
Trương Minh Hiên ngừng một chút rồi nói: "Được rồi! Ta thừa nhận, người ngã xuống đất có chút liên quan đến ta, nhưng ta không hề ra tay. Bọn hắn thì cũng không bằng cầm thú, lại ra tay với một đám tiểu quỷ yếu ớt đáng thương, khiến tâm hồn non nớt của chúng tổn thương nghiêm trọng, làm lỡ mất công việc của chúng, nếu không phải ta tới đấy kịp thời thì không biết bọn họ sẽ làm ra những chuyện cầm thú gì với đám tiểu quỷ này nữa! Ta muốn Đạo Minh phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho bọn chúng, phí lỡ tay, phí tổn thương, tổng cộng là một trăm ngàn linh thạch thượng phẩm.''
Mọi người nhìn Trương Minh Hiên với vẻ ngây ngốc, bao gồm cả người trong Đạo Minh, cho dù lúc trước bọn họ đã nghe qua thì vẫn cảm thấy choáng váng cả đầu óc.
Hoàng hậu tức giận kịp phản ứng nói: "Có phải ngươi điên rồi không? Còn dám mở miệng nói! Ngươi có biết một trăm ngàn linh thạch thượng phẩm là bao nhiêu không?''
Trương Minh Hiên cẩn thận nói: "Chắc không quá nhiều chứ!''
"Chắc không quá nhiều ư, bên trong quốc khố cũng không có đến một trăm ngàn linh thạch thượng phẩm đâu.''
Đột nhiên Trương Minh Hiên cảm thấy có chút xấu hổ! Nếu tính như vậy, đúng là hơi nhiều.
Trương Minh Hiên nói thử: "Nếu không thì một trăm ngàn linh thạch trung phẩm?''
Minh chủ Thủy Lý tức giận kêu lên: "Không có khả năng, một khối linh thạch chúng ta cũng không cho ngươi.''
Trương Minh Hiên nhún vai nói: "Thế này thì khó khăn rồi.''
Rồi chậm rãi nói: "Kiếm ra khỏi võ, ân oán này, người so kiếm, nụ cười chứa đao. . .'' Cầm kiếm Thanh Bình trong tay, làm ra vẻ muốn lấy ra.
Lông mày của minh chủ khẽ run mấy cái, tất cả đám tu sĩ đều nuốt nước miếng, vẻ mặt sợ hãi, cầu mong đừng có kéo ra!
"Đợi một chút. . . Đợi một chút. .''
Trương Minh Hiên cười đắc ý, nhìn minh chủ đang khẩn trương nói: "Lại sao thế?'
Minh chủ cố gượng cười: "Ta cảm thấy mọi chuyện nên thương lượng thì tốt hơn, không nên động đao kiếm làm gì.''
"Vậy một trăm ngàn này?''
"Linh thạch trung phẩm thì được.'' Minh chủ rưng rưng nói.
Trương Minh Hiên buông kiếm trong tay, mặt mày hớn hở nói: "Nói sớm có phải tốt hơn rồi không? Đơn giản mọi chuyện.''
Chúng tu sĩ thở phào một hơi, thoải mái ngồi xuống, trong lòng lại dâng lên một chút khổ sở, đây đều là tài nguyên của bọn họ mà!
Hoàng hậu cười nói: "Được rồi, chuyện đã được giải quyết xong, án treo!''
Trương Minh Hiên nhìn di động bên cạnh, mang theo vẻ mặt tươi cười nói: "Hoàng hậu tỷ tỷ, hẹn gặp lại!''
Hoàng hậu mỉm cười, trong nháy mắt màn hình tối sầm lại.
Đức Toàn thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu khom lưng với Trương Minh Hiên: "Vương gia, nô tài phải cáo từ rồi.''
Trương Minh Hiên tức giận nói: "Ngươi còn muốn bắt ta vào Tông Nhân Phủ ư?''
Đức Toàn khẽ vả miệng mình hai cái, cười nhận lỗi: "Xem cái miệng của ta này, không nói lời đẹp. Vương gia, ngài đại nhân đừng chấp lỗi tiểu nhân, thả con cá là nô tài đi mà!''
Trương Minh Hiên cười ha ha nói: "Muốn ta không mang thù thì rất đơn giản.''
Hai mắt Đức Toàn sáng lên: "Mời ngài nói?''
Trương Minh Hiên vỗ lên vai Đức Toàn, cười ha ha nói: "Lát nữa bệ hạ hỏi tới?''
Đức Toàn ra vẻ đã hiểu rồi nhỏ giọng nói: "Nô tài hiểu rồi.''
Trương Minh Hiên hài lòng vỗ vai hắn nói: "Có tiền đồ!''
Trang 55# 2