Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 110: Sung quỹ linh thạch.

Chương 110: Sung quỹ linh thạch.




Trương Minh Hiên đã không còn tâm trạng để nói chuyện phiếm,hắn cố gắng xua đi hình ảnh máu me đầm đìa ra khỏi đầu, trong lòng hắn cảm thấy bồn chồn, cho dù là nhiệm vụ của sư phụ giao tới, cũng không làm hắn bồn chồn như vậy.

Trương Minh Hiên âm thầm tính toán trong lòng, hắn phải cứu nghĩa mẫubằng cách nào đây? Làm căng vớiTôn Ngộ Không sao? Trương Minh Hiên nhìn cánh tay cùng cẳng chân nhỏgầycủa mình, không phải nói đùa chứ, kể cả có thêm Thanh Bình kiếm cũng không được, sau lưng Tôn Ngộ Không còn có một “quái vật khổng lồ”chính là Phậtgiáo cơ mà! Hai vị lão đại này cũng không dễ chọc. Suy nghĩ này xuất hiện ở trong đầu hắn không được bao lâu, đã bị hắn vội vàng xua đi.

Trương Minh Hiên ngẫm nghĩ kỹ càng, lo lắngtự nhủ trong lòng: "Chỉ có thể như vậy thôi..." Bỗng nhiên hắn lại đảo mắt vòng vòng, không biếtlà đã nảy ra ý tưởng xấu xa nào.

Một ngày ở chỗ của Trương Minh Hiên cũng xem như là lặng lẽ trôi qua, vẻ mặt của hắncàng ngày càng thư thái, thỉnh thoảnghắn còn nở nụ cười bỉ ổi, làmcho người taphải nổi da gà.

Lý ThanhTuyền tươi cười tựa như ráng chiều rạng rỡ, nàngtung tăng bước vào, nhìn thấy nụ cười của Trương Minh Hiên, nànglập tức tỏ vẻ ghét bỏ mà nói: "Ngươi lại nảy ra âm mưu đen tối gì đấy hả? Trông nụ cười của ngươi thật hèn hạ."

Trương Minh Hiên không cười nữa, cãi lại: "Nụ cười hèn hạ là thế nào? Ta cườirất là chính trực!" Sau đó hắn ngó lơnàng rồi đi về phía Lý Thanh Nhã, đoạn hỏi: "Như vậy là sao? Thanh Nhã tỷ!"

Lý Thanh Nhã hé miệng cười rồi nói: "Ngươi cườitrông có vẻ không bình thườngcho lắm."

Nha Nha cũng cười khanh khách vươn hai tay về phía Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên nghe thấy lời nói của Lý Thanh Nhã,hắn tỏ vẻ bị đả kích sâu sắc, sau đó vui mừng nhìn Nha Nha nói: “Chỉ có Nha Nha là hiểu ta nhất."

Hắn đi ra quầy, đón lấy Nha Nha từ trong lòngLý Thanh Nhã. Hắndụi mặt mình vào khuôn mặt nhỏ bé của Nha Nha một cách đầy âu yếm, khiến cho Nha Nha cười nắc nẻ.

"Á á! Thanh Nhã tỷ, Nha Nha muốn ăn ta." Trương Minh Hiên hoảng sợ nhìn Lý Thanh Nhã.

Chỉ thấy Nha Nha đang gặm tai của Trương Minh Hiên một cách đầy thích thú, nhìn có vẻ rất ngon lành.

Lý Thanh Tuyền thấy vậythì hả hê nói: "Đáng đời ngươi, Nha Nha cũng biết ngươi không phải là người tốt."

Lý Thanh Nhã buồn cười nói: "Đừng đùa nữa, ta đi nấu cơm đây, các ngươi trông coi nó đi."

Trương Minh Hiên lập tức trở lạidáng vẻ hớn hở,nói: "Thanh Nhã tỷ, tỷ cứ yên tâm đi! Không vấn đề gì."

Lý Thanh Nhã vừa đi, Lý Thanh Tuyền lập tức chạy đến bên cạnh Trương Minh Hiên, ánh mắt lóe sáng nói: "Hôm nay ngươi lừamột trăm ngàn linh thạch của người ta đúng không?"

Trương Minh Hiên khoái chí nói: "Không phải ta đây lừa tiền, mà là do bọn họ bồi thường tổn thất cho ta, cả hai bên đều cam tâm tình nguyện."

Lý Thanh Tuyền bĩu môi, ngươi cho rằng ta không nhìn thấy à! Không phải là lừa tiền, mà là vơ vét tài sản.

Lý Thanh Tuyền nở nụ cườiđầy thân thiện, nói: "Minh Hiên đệ đệ..."

Trương Minh Hiên bỗng rùng mình, cả người nổi da gà, lùi lại hai bước, cảnh giác hỏi: "Ngươi muốn gì?"

Lý Thanh Tuyền nóivới giọng điệu đầy thân mật: "Người ta không muốn gìhết!"

Trương Minh Hiên xoa xoa cánh tay nói: "Đừng như vậy, ngươi cứ nói chuyệnnhư bình thường đi! Giọng điệunày quái dị quá, ta thật sự không chịu nổi."

Lý Thanh Tuyền tức giận nói: "Quái dị chỗ nàochứ? Nghe rất thục nữ mà! Ta vừa mới học với công chúa ởtrong cung đấy."

Trương Minh Hiên thở dài một hơi: "Thế này cảm giác tốt hơn nhiều, dù sao ngươi cũng đâu phải là thục nữ."

Lý Thanh Tuyền tức giận nghiến răng, hai chiếc răng nanh lóe lên tia lạnh làm người ta hãihùng, nàngnhìn Trương Minh Hiên rồi thầm nuốt nước bọt.

Trương Minh Hiên thận trọng hỏi: "Ngươi nghĩ cái gì thế hả?"

Lý Thanh Tuyềnkhông hề khách khí,nói: "Ngươiăn nhờ ở đậu ở chỗ chúng ta, ngươi không định trả tiền thuê nhà sao?"

Trong lòng Trương Minh Hiên lóe lên dự cảm xấu, lo lắng hỏi: "Tiền thuê nhà là bao nhêu?"

Lý Thanh Tuyềncười híp mắt giống nhưmột con tiểu hồ ly,nói: "Tiền thuê nhà là một trăm ngàn linh thạch."

Trương Minh Hiên lập tức giơ chân: "Một trăm ngàn linh thạch, ngươi làm như đây là Thiên Đình không bằng!"

Lý Thanh Tuyền bĩu môi nói: "Đồ nhà quê, ngươi có nhiều linh thạch hơn nữa cũng không ở Thiên Đình được đâu."

Lý Thanh Tuyền nheomắt lóe lên vẻ nguy hiểm, nàng nhìn Trương Minh Hiên nói: "Ngươi chỉ cần nói có trả hay không thôi!"

Trương Minh Hiên đã quá coi thường Lý Thanh Tuyền.

Đột nhiên hắn lại cảm thấy lo lắng không thôi, chột dạđáp: “Cho dù phải đóng tiền thuê nhà thì cũng phải là đóng tiền cho Thanh Nhẫ tỷ chứ!"

Lý ThanhTuyền nhoẻn miệng cười nói: "Tỷ của ta nói, ngươi cứ đưa cho ta là được."

Trương Minh Hiên trợn mắt há hốc mồm nghe những lời nói trắng trợn củaLý Thanh Tuyền, không ngờ rằng ngươi lại là người như thế, da mặt còn dày hơn cả ta.

Lý Thanh Tuyềnnghi ngờhỏi: "Ngươi không tin ta ư?"

Trương Minh Hiên liên tục xua tay nói: “Sao có thểthế được? Tất nhiên làta tin lời của ngươi."

Lý Thanh Tuyền hài lòng nói: "Vậy thì được rồi."

Nàngthỏa mãn chạy đến phía sau quầy, ngồi ghế dựa, vui vẻ bật điện thoại di động.

Trương Minh Hiên ôm lấy Nha Nha nóivới giọng đáng thương: "Nha Nha, chỉ cócon là tốt nhất, các nàng ấy đều bắt nạt ta."

Nha Nha nheomắt cười khanh khách, chụp một phát vào gáy của Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên lập tức kêu lên thảm thiết: "A! Sao con lại tóm tóc ta, đau … đau… đau!" Lý Thanh Tuyền thấy thế thì vui vẻ ra mặt.

Lý Thanh Tuyền vào nông trạiTT, mở danh sách bạn thân ra, ánh mắtnàng sáng lên, sau đó liếcnhìn khuôn mặt đang khổ sở của Trương Minh Hiên một cái, có thể trộm được rồi! Nàng cười khúc khích tiến vào nông trại của Trương Minh Hiên.

Nàng tiến vào nông trại, vừa mới bắt đầu lấy trộm thì… Gâu gâu…Có tiếng chó sủa vang lên, một con chó trông giống như một con sư tử nhỏngoác miệng nhe răng lao tớicắn.

Lý Thanh Tuyền hốt hoảng thét lên, vứt cả điện thoại trong tay đi, nàng chạy vọt ra ngoài, khoảnh khắc đó làm cho nàng nhớ lúc mình vẫn là một con tiểu hồ ly, lén trốn khỏi nhà của dì Ngọc Diện đi chơi, rồi bị một con sói trong rừng đuổi bắt, thật sựlà dọa cho con hồ ly này sợ muốn chết rồi.

Lý Thanh Tuyền hoảng sợ, nhặt lại điện thoại, thấy trên màn hình hiện lên một tin nhắn:Ngài bị chó cắn một phát mất một trăm đồng vàng, ngài bị chó cắn một phát mất năm mươi đồng vàng, ngài bị chó cắn một phát mất ba trăng đồng vàng.

Lý Thanh Tuyền thẹn quá hóa giận hét lớn: "Trương Minh Hiên!"

Trương Minh Hiên kinh ngạc nhìn Lý Thanh Tuyềnhỏi: "Ngươi sao thế? Làm ta giật cả mình."

Lý Thanh Tuyềnlao ra từ khỏi quầy, nghiếnrăng nói: "Ngươi thả chó cắn ta!"

Trương Minh Hiên hoảng sợ hét lên: "Tỷ, cứu mạng!", sau đó hắn nhanh chân chạy vọt vào trong sân.

Lý Thanh Tuyền đuổi theoở phía sau hắn nói: "Ngươi đứng lại đó cho ta, hôm nay ta nhất định phải đánh cho ngươi một trận."

Trương Minh Hiên cũng không quay đầu mà kêu lên: "Có đứa ngốc mới đứng lại! Thanh Nhã tỷ, cứu mạng!"

Hai người một trước một sau chạy vào sân sau, người trước khuôn mặt hoảng sợ, người sau tức giận đùng đùng.


Trang 56# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất