Chương 13: Rơi vào cảnh đẹp
Dưới cơn thịnh nộ của Trình phu nhân, cả bốn người đều cúi đầu im lặng.
Trình phu nhân hít sâu một hơi mới nói: "Quyển truyện truyền kì gì đó ở đâu? Cầm ra đây!"
Ba huynh đệ nhìn nhau, Trình Xử Mặc mới khó chịu nói: "Còn ở trong viện, bọn con đã nói ai thắng sẽ thuộc về người đó."
"Lấy ra đây!"
Trình Xử Bật chạy ngay ra ngoài, lát sau cầm một cuốn sách chạy về, đưa cho Trình phu nhân, cười lấy lòng: "Mẹ, đây là tru tiên."
Trình phu nhân cầm sách, răn dạy: "Trở về ngủ đi!"
"Dạ!" Cả ba tiếc nuối nhìn cuốn sách, còn chưa đọc xong mà! Nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trở về.
Trình phu nhân tức giận quát: "Đi mau!"
Trình Giảo Kim cười hì hì: "Phu nhân mời đi trước!"
Trình phu nhân hừ một câu: "Chẳng ra gì!"
Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Trương Minh Hiên đã dậy, hôm qua ngủ sớm quá, chỉ mới viết kịp năm chương bản thảo.
Trương Minh Hiên nghĩ mình dậy đã sớm lắm rồi, nhưng khi nhìn thấy mẹ con Thanh Nhã đã ở trong sân tập thể dục, thì hết biết nói gì luôn, người trong thế giới thần thoại đều dậy sớm vậy hở? Giờ mới hơn sáu giờ thôi đó!
Lý Thanh Nhã thấy Trương Minh Hiên, nhoẻn miệng cười: "Dậy rồi à?!"
Trương Minh Hiên gãi đầu, mắt nhập nhèm ngáp bảo: "Đệ vẫn không quen dậy sớm vậy."
Trương Minh Hiên bước lại gần Lý Thanh Nhã, vươn tay chọc Nha Nha.
Lý Thanh Nhã cau mũi, nhăn mặt: "Đệ không tắm rửa?"
Trương Minh Hiên rút tay về, cười gượng: "Đệ không biết nhà tắm ở đâu hết."
Lý Thanh Nhã thở dài: "Ta không nói, đệ không biết tự tìm à? Rồi chuyện vệ sinh cá nhân đệ xử lý thế nào?"
Trương Minh Hiên liếc sang bãi đất trồng rau, Lý Thanh Nhãnghẹn lời, lát sau mới nói: "Giờ ta rất muốn đánh người đó, đệ biết không hả?"
Trương Minh Hiên nhảy tránh sang bên, giơ hay tay lên, xin tha: "Tỷ, đệ sai rồi, đệ biết sai thật rồi."
Lý Thanh Nhã hừ một tiếng: "Nhà xí ngay đằng sau phòng đệ, nhà tắm gần sát đó luôn."
Trương Minh Hiên nhăn mặt cau mày: "Tỷ, hoá ra đệ ở gần nhà xí hở?"
Lý Thanh Nhã vươn tay xua đuổi: "Mau đi tắm đi!"
Trương Minh Hiên vội vàng chạy về phòng, lát sau ôm quần áo sạch lần theo con đường nhỏ dọc theo bờ tường ra đằng sau. Đợi khi Trương Minh Hiên vác cái đầu ướt nhẹp, mặc quần áo sạch sẽ bước ra, bàn cơm trong sân đã đặt sẵn một giỏ bánh bao và một bát cháo.
Hai mắt Trương Minh Hiên sáng rỡ, còn có bữa sáng nữa nè, hắn ngồi ngay ngắn xuống ghế, hít sâu một hơi để ngửi mùi bánh bao, rồi khen: "Thơm quá đi."
Lý Thanh Nhã nói: "Ăn đi! Ăn xong thì ra đằng trước canh tiệm, hôm nay tỷ có việc phải ra ngoài lát."
Trương Minh Hiên gật đầu ngoan ngoãn đáp: "Okie nè!"
Lý Thanh Nhã cười cười: "Âm gì quái lạ vậy?!"
Trương Minh Hiên cười hì hì, với tay lấy cái bánh bao nhét vào miệng, cắn một cái nước thịt chảy vào miệng, hai mắt hắn sáng rỡ, ngon quá! Trương Minh Hiên nhìn Lý Thanh Nhã ôm Nha Nha ra ngoài, nhanh chóng giải quyết giỏ bánh bao, uống cạn bát cháo. Vỗ bụng, thoả mãn ợ cái, rồi dọn dẹp rửa chén bát sạch sẽ, bỏ vào nhà bếp, vỗ tay cái mới bước ra ngoài.
Trương Minh Hiên mở cửa tiệm, chợt thấy có cái bóng phủ lên đỉnh đầu mình, hết hồn lùi ra sau, tưởng mình gặp được yêu quái gì đó chứ. Nhìn kỹ lại mới biết, có phải yêu quái gì đâu, chỉ là ba nam nhân cao to đứng chắn trước cửa.
Trương Minh Hiên tức giận la: "Mới sáng sớm! Làm gì vậy hả?"
Ba người đi chung với nhau, Trình Xử Nặc cười hì hì chỉ sang hai người kế bên: "Giới thiệu xíu, đây là nhị đệ ta Trình Xử Lượng, tam đệ Trình Xử Bật, còn ta là Trình Xử Mặc."
Hai mắt Trương Minh Hiên sáng lên, ngạc nhiên nói: "Các ngươi chính là ba người con trai của tướng quân Trình Giảo Kim võ nghệ cao cường, chính nghĩa tận trời, nhân tài hiếm có, khí độ bất phàm, thanh danh trấn cửu châu, trượng nghĩa truyền bát phương ~" mỗi một từ tán dương mà Trương Minh Hiên nói ra, nụ cười trên mặt cả ba lại to hơn xíu, mỗi một câu khen cả qua lại đồng thời gật đầu cái,
Khi cả ba cười thành hoa cúc.
"Mà mọi người hay đồn à?"
Bầu không khí đông cứng lại, hình như không phải khen họ! Bị biết tới chỉ là vì mình là con trai của Trình Giảo Kim, tức chết mà!
Trương Minh Hiên vui vẻ reo lên: "Ai da, má ơi! Ta thích Trình Tướng quân lâu lắm rồi, ông ấy có tới không?" Trương Minh Hiên rướn cổ nhìn chung quanh.
Trình Xử Mặc tức giận đáp: "Không có tới!"
Trình Xử Bật khó chịu đẩy Trình Xử Mặc ra, nói thắng: "Ông chủ, lấy cho ta một bản tru tiên!"
Trình Xử Mặc tiếp lời: "Hai bản!"
Trình Xử Lượng nói theo: "Ba bản!"
Mới sáng sớm hoá ra là tới mua Tru Tiên, Trương Minh Hiên cười tự hào, dù là ở thế giới nào, kinh điển luôn là kinh điển, sẽ không bị lu mờ.
Ba người cầm quyển Tru tiên mới tinh, cầm trong tay yêu thích vuốt ve, miệng nhếch tới tận mang tai.
Trình Xử Lượng chợt la lên: "Mau đi thôi, trễ rồi kìa."
Cả ba mang theo ba cuộn bụi to biến mất đằng sau ngã tư đường.
Trong ngự hoa viên ở hậu viện hoàng cung, mấy nữ tử trang dung xinh đẹp ngồi trong mái đình giữa hồ, cười nói vui vẻ.
"Thanh Nhã tỷ tỷ, muội thật hâm một tỷ. Có thể ở ngoài làm những việc mình thích." Một quý phu nhân đầu cắm trâm phương cực kì quý phái nói với Lý Thanh Nhã.
Lý Thanh Nhã cười khẽ đáp: "Muội đã là mẫu nghi một nước, hà tất hâm một kẻ hương dã như ta." Quý phu nhân hiển nhiên là đương kim hoàng hậu của Đại Đường.
Hoàng hậu nhìn cánh chim lướt qua hồ nước, nói: "Hoàng hậu thì đã sao? Mỗi ngày Nhị ca đều bận rộn chuyện quốc sự, không rảnh ở bên muội. Hoàng cung đẹp mấy nhìn lâu cũng thấy chán chường mà thôi."
"Muội có thể tìm mấy cuốn sách đọc mà."
Hoàng hậu cười: "Tỷ nghĩ ai cũng giống tỷ à? Cầm một quyển sách là có thể hết cả ngày."
"Thật không biết sao, tỷ rõ ràng là hồ~" mắt hoàng hậu hiện lên một vẻ bối rối, vội vàng sửa miệng: "Rõ ràng là một nữ tử quyến rũ, sao lại thích đọc sách vậy chứ!"
Mỹ nhân vận áo xanh bên cạnh, cười duyên: "Tỷ tỷ nói không sai. Thanh Nhã tỷ tỷ đẹp tới mức cả muội cũng phải động lòng này."
Hoàng hậu lộ vẻ thoải mái, liên tục gật đầu: "Phải đó, phải đó!"
"Hừ! Nếu hai người rảnh vậy, ta có thể đề cử một quyển sách hay cho cả hai."
Mỹ nữ áo xanh vội xua tay xin tha: "Thanh Nhã tỷ tỷ, tỷ tha cho muội đi! Muội thật sự không thích đọc sách đâu."
Lý Thanh Nhã cười nói: "Ta biết, không phải mấy quyển kinh luân thơ ca gì đâu, là một quyển truyện truyền kì."
Hoàng hậu cười nói: "Thanh Nhã chưa biết đó thôi, mấy quyển truyện truyền kì bên ngoài, trong cung đều có cả, bọn muội đã đọc chán hết rồi."
Lý Thanh Nhã hiếm khi cười gian xảo: "Quyển này không giống, ta chắc là các muội chưa từng xem và cũng chắc các muội sẽ thích cho xem."
Lục y mỹ nữ chớp mắt cười: "Tỷ tỷ, không phải mấy quyển về chuyện lý thú trong khuê phòng đó chứ! Muội không xem đâu!"
Hoàng hậu cười trách: "Nha đầu này, muốn bị đánh mà!" Nói rồi nàng phất tay đánh về phía mỹ nữ áo xanh, mỹ nữ áo xanh cười duyên tránh sang bên, tiếng cười như chuông bạc vang lên.
Mặt trời lên cao, không ngừng có thư sinh kết đội chạy tới thư điếm, vừa vào tiệm, người dẫn đầu đã nói: "Lão bản, lấy một quyển tru tiên!"
Những người còn lại cũng nhao nhao theo: "Tru tiên!"
"Lấy một bản tru tiên!"
"Quyển tru tiên có Trương Tiểu Phàm ấy!"
"Là tru tiên của Thanh Vân môn!"
"Đồ ngu, toàn bộ đều là một quyển mà."
"Á!"
Trương Minh Hiên nhìn đám người đang tranh cãi, có hơi nhức đầu, đành cầm đại thứ gì đó gõ lên quầy: "Im lặng! Im lặng!"
Tiếng gõ bình bịch vang lên, đè tiếng ngươi xuống, chung quanh mới dần yên tĩnh.
Trang 8# 1