Chương 207: Viên Hồng
Trương Minh Hiên bất lực nói: "Các ngươi qua đây với ta!" Sau đó đạp mây bay lên, mấy đầu bếp vội vàng đuổi theo, một đám người cưỡi mây đạp gió bay về phía đảo Huyền Không.
Vừa lên đến đảo Huyền Không, Trương Minh Hiên kinh ngạc phát hiện trên đảo bỗng nhiên lại mọc thêm hai người nữa.
Kim Giác Ngân Giác vừa thấy Trương Minh Hiên lập tức vui mừng tiến lên chào hỏi: "Đại ca!" .
Trương Minh Hiên hỏi: "Sao các ngươi lại lên đây?"
Kim Giác cười cười đáp lại: "Thanh Nhã tỷ mở tiệc khai phủ, bọ ta cũng phải bày tỏ gì đó chứ!"
Ngân Giác gật đầu liên tục nói: "Không sai! Không sai!"
Trương Minh Hiên tò mò hỏi: "Các ngươi bày tỏ cái gì?"
Ngân Giác ném chiếc bình dương chi ngọc tịnh trong tay ra, cười nói: "Bọn ta mang đến vài nguyên liệu nấu ăn vô cùng ngon miệng."
Trương Minh Hiên mừng thầm, vừa mới đau đầu vì chuyện nguyên liệu nấu ăn, bây giờ được dâng tới cửa luôn rồi, có một câu thế nào nhỉ, là giúp người đang gặp nạn!
Trương Minh Hiên vẫy vẫy tay nói: "Các ngươi qua đây!"
Hắn dẫn theo một đám người đi vào thế giới nhỏ, trên không trung có mấy dải cầu vồng vắt qua chân trời, đám mây dưới cầu vồng ngưng tụ lại, tạo thành bàn, thành ghế, thành cung điện san sát, thành những hòn đá kỳ lạ với hình dáng khác nhau.
Một đám người đứng ở trên đám mây, nhìn ra xung quanh.
Kim Giác hỏi: "Đại ca, chúng ta tổ chức đại tiệc trên mây sao?"
Trương Minh Hiên đắc ý nói: "Không sai, như thế nào?"
Ngân Giác lập tức giơ ngón tay cái lên tán dương: "Ý tưởng rất hay!"
Kim Giác ngập ngừng một hồi mới nói: "Ở trên mây trắng thế này thấy có hơi đơn điệu"
Trương Minh Hiên tự đắc đáp: "Trò hay còn ở phía trước, đến lúc đó các ngươi sẽ biết." Hắn thúc giục Ngân Giác nói: "Mau bỏ nguyên liệu mà ngươi chuẩn bị cho ta xem chút."
"Được!" Ngân Giác vỗ vỗ vào bình Ngọc Tịnh, thì thầm: "Xuất!"
Một chuỗi điểm sáng đầy màu sắc rực rỡ bắn ra khỏi bình ngọc tịnh, hóa thành một đống nguyên liệu nấu ăn bay lơ lửng trên đầu mọi người, miếng thịt óng ánh tươi ngon, rau cải lung linh xanh mướt, còn có hoa quả toả ra những ánh sáng đầy màu sắc. Mùi thơm thoang thoảng lập tức bao phủ xung quanh, hít một hơi cũng cảm thấy toàn thân thư thái.
Trương Minh Hiên nuốt nước miếng ngây người nói: "Ngươi kiếm mấy thứ này ở đâu vậy?"
Kim Giác ngượng ngùng đáp: "Đều là cây nhà lá vườn cả”.
Ngân Giác cũng gật đầu liên tục nói: "Đại ca cứ việc dùng, bảo đảm không sao hết."
Trong lòng Trương Minh Hiên chợt bừng tỉnh, nhất định là lấy từ cung Đâu Suất, hai tiểu tử này cũng biết bàn nghĩa khí thật! Sau này có phải nên đối xử với với bọn chúng tốt hơn chút.
Trương Minh Hiên quay qua nói với Trư Đại Nha: "Đứng ngây ra đó làm gì? Mau thu lại đi!"
Trư Đại Nha như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, gật đầu răm rắp đáp: "Dạ! Dạ!"
Sau đó lấy một chiếc túi động tiên ra, thì thầm: "Vào!" Những linh vật của trời đất kia chùi vào trong túi động tiên của Trư Đại Nha như nước chảy.
Trương Minh Hiên lẩm bẩm: "Thật không muốn dùng mấy thứ này để mời khách! Hay là đến Bảo Tượng quốc mua chút nguyên liệu nấu ăn, còn mấy thứ này thì để lại mình ăn nhỉ." Trong lòng hắn đã bị lay động.
Kim Giác liền vội vàng nói: "Đại ca, tiệc Khai Phủ của Thanh Nhã tỷ đừng để mất mặt, nếu như ca thích, lần sau ta lại mang cho."
Trương Minh Hiên xoắn xuýt một hồi, không cam lòng nói: "Vậy lần sau mang cho ta, nhớ kỹ đó!"
Kim Giác gật đầu liên tục đáp: "Nhất định! Nhất định!"
Ngân Giác cũng thở phào một cái, nếu quả thật đổi thành những đồ vật thế tục kia, thì đúng là đi làm trò hề rồi, có khi lão gia lại trừng phạt hai huynh đệ này cũng nên!
Trương Minh Hiên lắc đầu thở dài nói: "Các ngươi đối xử với Thanh Nhã tỷ tốt quá!" Trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác hoài nghi, trong chuyện này nhất định có vấn đề, chẳng lẽ hai tên tiểu tử thúi này cũng thích Thanh Nhã tỷ, ánh mắt Trương Minh Hiên nhìn về phía bọn chúng trở nên nguy hiểm.
Kim Giác, Ngân Giác ngượng ngùng cười cười.
Một lát sau, Trương Minh Hiên đột nhiên linh cảm được gì đó, nói : "Các ngươi quen biết hầu yêu không?"
Kim Giác, Ngân Giác mông lung nhìn nhau mấy cái, Ngân Giác nói: "Hầu yêu có rất nhiều!"
Trương Minh Hiên vui vẻ nói: "Đưa bọn chúng đến cho ta xem chút."
Kim Giác lập tức gật đầu nói: "Được, đại ca! Ta lập tức đi gọi bọn chúng đến." Sau đó xoay người bay đi.
Trương Minh Hiên nói với đám đầu bếp: "Mấy người qua đây." Hắn xoay người đi đến một cung điện bằng mây trắng, một đám đầu bếp béo mập liền đi theo.
Ngân Giác ngồi lên một cái ghế bằng mây trắng, nhìn vùng trắng tinh bên cạnh mình lẩm bẩm: "Đơn điệu quá thể! Không được, Thanh Nhã tỷ Khai Phủ là đại sự, đâu thể qua loa như vậy."
Nó bắt đầu trang trí, linh khí hội tụ thành hồ, nguyên tố ngưng kết thành hoa, nhánh Quỳnh cây ngọc, rường cột trạm trổ.
Chỉ chốc lát, Ngân Giác đã dẫn theo một đám người như lông lá như khỉ tới, hô lên: "Đại ca! Chúng ta tới rồi."
Trương Minh Hiên từ trong cung điện đi ra, lập tức ngây người, đoá hoa gấm tộc, nhánh Quỳnh ngọc thụ, mây trắng vờn quanh, mặt nước gơn sóng.
Kim Giác ngượng ngùng nói: "Ta thấy chỗ này đơn điệu quá, nên đã tô điểm thêm cho nó, đại ca sẽ không trách ta chứ!"
Trương Minh Hiên hắng giọng nói: "Ý cảnh vừa rồi của ta người không hiểu, đạm bạc chỉ là vẻ ngoài, cái cần chính là trời cao đất rộng, ý cảnh phóng khoáng tự tại. Nếu ngươi đã vẽ rắn thêm chân thì đành vậy, tiếp tục làm đi!" Hắn lắc lắc đầu thở dài nói: "Nhạc cao ít người hoạ, ai hiểu được lòng ta!"
Chắp tay sau lưng, Trương Minh Hiên lắc đầu cảm thán đi về phía Ngân Giác.
Kim Giác bị Trương Minh Hiên nói cho ngây ra một hồi, chẳng lẽ mình thật sự đã làm sai? Mình thật sự không hiểu ý cảnh của đại ca sao?
Trương Minh Hiên đi tới trước mặt một bầy khỉ, nhìn một đám khỉ kinh hồn bạt vía, nhút nhát hoảng sợ thì nhíu mày, đây không phải là thứ mình cần, nhưng hắn vẫn nói: "Các ngươi mau biểu diễn dáng vẻ không sợ trời không sợ đất cho ta xem?"
Bầy khỉ nghi ngờ nhìn nhau, khom người xuống không hề nhúc nhích.
Trương Minh Hiên cau mày nhìn Ngân Giác nói: "Còn quen biết hầu yêu nào khác không? Có ngạo khí chút, giống như Tôn Ngộ Không vậy."
"Ngạo khí!" Ngân giác vươn tay ra sờ sờ vào sừng mình, nghĩ một hồi rồi đáp: "Thật ra có một con!"
"Ai?"
Ngân Giác nói: "Đại ca, ca từng nghe tên Viên Hồng bao giờ chưa?"
"Viên Hồng?" Trương Minh Hiên cau mày nghĩ nghĩ một hồi đáp: "Là Viên Hồng trong trận Phong Thần sao?"
Ngân Giác gật đầu nói: "Không sai chính là hắn, sau trận Phong Thần thì được làm Tứ Phế Tinh Quân, bàn về kiêu ngạo cùng bản lĩnh nó cũng không kém gì Tôn Ngộ Không."
Trương Minh Hiên vỗ vỗ tay hào hứng nói: "Chính nó!" Sau đó vội vàng bay ra ngoài, không quan tâm đến đám người trong thế giới nhỏ nữa.
Trương Minh Hiên ra khỏi thế giới nhỏ, ngồi trên chòi nghỉ mát bên hồ, lấy điện thoại mở khung chat của mình với Ngọc Đế ra.
Tiêu Dao Thần Quân: Bệ hạ cát tường!
Ngọc Hoàng đại đế: Chuyện gì?
Tiêu Dao Thần Quân: [mặt mày vui vẻ] Muốn mượn người của Bệ hạ.
Ngọc Hoàng đại đế: Chuyện ta bảo ngươi làm đến đâu rồi?
Tiêu Dao Thần Quân: Đã nghĩ gần xong rồi, sắp hành động.
Ngọc Hoàng đại đế: Mượn ai?
Tiêu Dao Thần Quân: Viên Hồng!
Ngọc Đế trên Thiên đình hơi sửng sốt, nhập tin nhắn trả lời: "Mượn hắn làm gì?"
Tiêu Dao Thần Quân: [cười nguy hiểm] Chẳng phải Bệ hạ không vừa mắt Phật giáo sao! Chúng ta mau tới làm loạn Phật giáo đi.
Ngọc Hoàng đại đế: Chuẩn!
Trương Minh Hiên cất điện thoại đi, lẩm bẩm: "Thoải mái vậy à? !"
Trương Minh Hiên lòng tràn đầy vui sướng trở lại thế giới nhỏ, tiếp tục dạy bọn họ làm thức ăn.
Một lát sau, một âm thanh giòn rã vang lên trên khung trời của thế giới nhỏ: "Trương Minh Hiên, mau ra đây."
Trương Minh Hiên kinh ngạc ngẩng đầu lên nói: "Lý Thanh Tuyền tìm mình làm gì vậy?"
Hắn bay ra ngoài, mới vừa ra khỏi thế giới nhỏ, liền phát hiện Lý Thanh Tuyền đang bất mãn đứng ở một bên, bên cạnh còn có một con khỉ mặc bố bào màu tối, đại khí trầm ổn.
Lý Thanh Tuyền nhìn Trương Minh Hiên, bất mãn gào lên: "Đây cũng là người của ngươi?"
Trương Minh Hiên vừa ngạc nhiên lại mừng rỡ hô lên: "Viên Hồng?"
Con khỉ kia nhìn Trương Minh Hiên gật đầu.
Lý Thanh Tuyền hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Trương Minh Hiên chẳng hiểu gì hỏi: "Nó lại làm sao vậy?"
Viên Hồng hờ hững đáp lại: "Nàng ta vừa công kích ta!"
Gương mặt Trương Minh Hiên lập tức biến sắc nói: "Ngươi đánh Lý Thanh Tuyền?"
"Không có! Chỉ là nàng ấy tấn công ta một hồi lâu, nhưng không đả thương được ta." Trong giọng nói mang theo vẻ ngạo nghễ bình tĩnh.
Trang 105# 1