Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 22: Độ Tiên Môn

Chương 22: Độ Tiên Môn



“Ha ha! Trương công tử, hãy đưa cho ta một quyển Tru Tiên mới nhất.” Một nho sinh bước tới quầy, nói với Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên khẽ mở mắt: “Được, vẫn quy tắc cũ, hai mươi văn.”

Bây giờ là thời điểm thiếu tiền, có người đưa tiền cầu còn không được! Tháo dây thừng đang buộc sách, đưa một quyển Tru Tiên cho nho sinh. Nho sinh ấy ngập tràn vui vẻ nhận lấy Tru Tiên, mở ra xem, quả nhiên là chưa ai đọc. Vô cùng hài lòng đưa hai mươi đồng cho Trương Minh Hiên, vội vàng ôm sách chạy mất.

Còn lại mấy nho sinh liếc nhìn nhau, đồng thời chen chúc bước tới chỗ Trương Minh Hiên, đưa tay kêu lên: “Tru Tiên!”

“Một quyển Tru Tiên bản mới nhất.”

Trương Minh Hiên cuống cuồng nhận lấy tiền đồng, đưa từng quyển sách cho từng người, may mà người không đồng lắm, nếu không thì sẽ dầm nát quầy hàng mất!

Sau khi đưa xong cho mấy người, Trương Minh Hiên cười rồi chạy ra khỏi quầy hàng, đóng cửa phòng lại, đẩy xe nôi đi vào phía cửa sau.

Trương Minh Hiên đẩy xe tới đại sảnh rồi gọi: “Thanh Nhã tỷ tỷ, tỷ xem ta mang cho tỷ cái gì này!”

Lý Thanh Nhã bế Nha Nha đi từ trong nhà ra, Trương Minh Hiên đẩy chiếc xe bằng một tay, vui vẻ nói: “Tinh, tinh, tinh, xe nôi kiểu mới nhất! Có ngạc nhiên không!”

Nha Nha vừa nhìn thấy Trương Minh Hiên liên kêu lên.

Trương Minh Hiên vui vẻ nói: “Tỷ nhìn đi, Nha Nha rất thích đấy.”

Xe nôi không quá cầu kỳ, Lý Thanh Nhã chỉ cần nhìn qua là biết công dụng của nó. Bế Nha Nha tới bên cạnh xe nôi, dùng tay ấn chiếc xe xuống, mỉm cười: “Cái này gọi là xe nôi sao? Ngươi thật tỉ mỉ, ta rất thích.”

Trương Minh Hiên cười khúc khích, Thanh Nhã tỷ tỷ nói là tỷ ấy rất thích! Lý Thanh Nhã xoay người cẩn thận đặt Nha Nha vào nôi trong xe, Nha Nha hiếu kỳ khua bàn tay nhỏ, nắm lấy thân xe. Thanh Nhã ngồi xuống, nhẹ nhàng lay chiếc nôi, Nha Nha cười khanh khách, có lẽ là rất dễ chịu!

Một làn gió thổi tới, trên lan can có ba con chim nhỏ, phát ra tiếng kêu vô cùng thanh thúy, Nha Nha tò mò nhìn con chim, đưa tay với lấy để bắt, miệng kêu a a không biết là loại ngôn ngữ gì.

“Mạ, mạ.”

Thanh Nhã vô cùng kinh ngạc: “Nha Nha, biết gọi mẹ rồi!”

Lý Thanh Nhã quay đầu ngạc nhiên nhìn Trương Minh Hiên nói: “Người có nghe thấy không? Nha Nha biết gọi mẹ đấy!”

“Rõ ràng con bé kêu mạ mạ chứ không phải mẹ đâu! Một hài tử nhỏ như vậy làm sao biết nói chứ!” Trương Minh Hiên thầm nghĩ trong lòng.

Đương nhiên hắn không dám nói ra như vậy, vui vẻ đáp: “Đúng vậy! Đúng vậy, ta cũng nghe thấy.”

Lý Thanh Nhã quay đầu lại, gương mặt tràn ngập niềm vui nhìn Nha Nha, trêu đùa: “Nha Nha ngoan! Gọi lại lần nữa nào, gọi mẹ… mẹ…”

Nha Nha nhìn thấy Lý Thanh Nhã cười khanh khách, đưa tay nắm lấy Lý Thanh Nhã nhưng không lên tiếng.

Trương Minh Hiên nhìn thấy hai mẹ con chơi đùa rất vui, nói: “Ta ra ngoài thư điếm!”

Trong lòng Thanh Nhã bây giờ đang tràn ngập niềm vui vì Nha Nha đã gọi mẹ, làm gì còn tâm trí nào quan tâm tới Trương Minh Hiên! Trương Minh Hiên há hốc mồm, đành quay đầu nhìn, vắng vẻ lạnh lẽo.

Chuyện này là sao? Qua cầu rút ván? Vắt chanh bỏ vỏ? Hay là sao đây? Tại sao lại không để ý tới ta.

Trong lòng Trương Minh Hiên vô cùng bực tức! Trương Minh Hiên quay lại thư điếm, lại gặp ba vị đại hán đang cầm sách ngồi trong quầy đọc. Thi thoảng lại vỗ đùi kêu hay.

Trương Minh Hiên bỗng sững sờ, nói: “Mọi người làm gì vậy?”

Ba người bất mãn ngẩng đầu. Trình Xử Mặc nói đầy khó chịu: “Đừng quấy rầy ta đọc sách!”

Trình Xử Lượng cũng không vui vẻ: “Đọc sách không nói mới là quân tử.”

Là xem cờ không nói chứ! Linh tinh!

Trương Minh Hiên nhìn Trình Xử Bật một cách khó chịu, tiểu tử ngươi còn định nói gì? Trình Xử Bật nhìn Trương Minh Hiên, ngượng ngùng cười, đứng lên. Chân nhẹ nhàng đá vào chân hai người ca ca, cười nói: “Chuyện là, ta nhìn thấy ngươi không khóa cửa nên chúng ta bước vào đọc sách, không ngờ lại thấy Tru Tiên nên chúng ta xem trước, đợi ngươi quay lại.”

Trình Xử Mặc và Trình Xử Lượng cũng kịp thời phản ứng, đứng phắt dậy.

Bốn mắt nhìn nhau, xung quanh thư điếm giống như đều là kỳ trân dị bảo.

Trương Minh Hiên cũng không phải vừa nói: “Các người xác định là ta không khóa cửa?”

Trình Xử Mặc hất hàm, kiên nhẫn nói: “Chắc chắn ngươi không khóa cửa, nếu không chúng ta vào bằng cách nào, dù sao chúng ta cũng không phải phá cửa vào! Ngươi xem đi cửa không hề bị làm sao cả, không tin ngươi có thể kiểm tra.”

Ta thèm vào! Ta chỉ đóng cửa, lại không khóa chỉ cần khẽ đẩy cửa sẽ mở ra, làm sao có thể phá hỏng được.

Trương Minh Hiên nhìn thấy họ ai ai cũng không hề xấu hổ, hít một hơi, hỏi: “Coi như ta không khóa cửa, Tru Tiên để ở phía sau quầy mà các người cũng có thể vô tình nhìn thấy được sao!”

“Người ta cao lớn không được sao?”

Trương Minh Hiên giận sôi máu, những người không biết xấu hổ hắn đã từng gặp rồi nhưng không biết xấu hổ như vậy đây là lần đầu tiên.

Nhìn thấy dáng vẻ họ như đàn gảy tai trâu, Trương Minh Hiên không còn cách nào khác, chắc chắn đánh cũng không lại, nói cũng vô dụng, chết cũng không thừa nhận.

Trương Minh Hiên đang ngập tràn lửa giận, lại thêm nỗi niềm bị Lý Thanh Nhã không thèm để ý tới ở sau hậu viện, đầu óc giận đến sục sôi, bỗng nhiên vỗ vào bàn quầy: “Trả tiền đi!”

“Nói luôn như vậy có phải xong rồi không?”

Trình Xử Mặc tràn đây vui vẻ đập hai mươi văn tiền lên quầy. Trình Xử Lượng và Trình Xử Bật cũng vui vẻ thanh toán hai mươi đồng tiền. Trương Minh Hiên cho hết số tiền đó vào trong rương, tâm trạng cũng khá hơn nhiều.

Trình Xử Lượng nói: “Ông chủ, Tru Tiên lần này chất lượng không tốt cho lắm!”

Trình Xử Mặc giơ ngón tay cái lên nói: “Nội dung vẫn là đỉnh cao, Thất Mạch Hội Vũ nhìn rất thịnh.”

Trương Minh Hiên nhìn một cách khó chịu: “Đợi tới khi ngươi nhìn thấy Ma Môn vây công Thanh Vân môn, thời điểm phát uy của Trư Tiên Kiếm càng thịnh.”

Trương Minh Hiên nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của ba người thầm nghĩ: “Đến lúc đó đừng khóc là được.”

Địa cầu bao nhiêu người đã rơi lệ vì chuyện này.

Trình Xử Lượng nói đầy bất mãn: “Nhưng Trương Tiểu Phàm này cũng rất thảm! Tiểu sư muội tại sao lại có thể thích người khác chứ!”

Trình Xử Bật tán đồng gật đầu.

Trình Xử Mặc nói một cách khinh thường: “Điền Linh Nhi có há gì, ta cả thấy Tuyết Kỳ mới hợp với Trương Tiểu Phàm.”

Trình Xử Bật kêu lên đầy bất mãn: “Tuy vậy ta cũng không thích Linh Nhi thích người khác, nhưng Linh Nhi mới là người đáng yêu nhất.”

Trình Xử Mặc đứng thẳng dậy, cũng không phải vừa: “Tuyết Kỳ mới là người xinh đẹp nhất.”

Trình Xử Bật ngẩng đầu kêu lên một cách ngang bướng: “Linh Nhi đáng yêu nhất!”

Trình Xử Lượng khuyên nhủ: “Được rồi, được rồi, chúng ta vẫn có có nhiệm vụ đấy.”

Trình Xử Mặc thở dài: “Lại tới thời kỳ độ tiên môn mười năm một lần.”

Tiên môn? Ánh mắt của Trương Minh Hiên bỗng sáng ngời, cuối cùng cũng nghe ngóng được tin tức về tiên môn.

Trương Minh Hiên tò mò hỏi: “Các người nói độ tiên môn là có nghĩa gì?”

Trình Xử Mặc tò mò nói: “Ngươi không biết sao?”

“Ta phải biết sao?”

“Toàn bộ người Đại Đường đều biết! Mỗi mười năm lại có một lần độ tiên môn, thực ra là lúc tiên môn chiêu nạp đệ tử, phàm những người cảm thấy mình có hi vọng đều đang chen chúc ở thần tiên cốc ngoài thành Trường An để tiến hành so đấu, người nào qua thì có thể nhập tiên môn.”

Ánh mắt Trương Minh Hiên sáng rực rỡ, liền vội vàng hỏi: “Ta thì sao, ta thì sao! Các người cảm thấy ta thế nào?”

Trương Minh Hiên cố găng tỏ ra là người thích đùa, mong chờ nhìn ba người Trình Xử Mặc.

Trình Xử Mặc hắng giọng, do dự nói: “Thể chất của Trương công tử có lẽ là hơi yếu đuối.”


Trang 12# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất