Chương 37: Long Vương Nhập Môn
“Ngươi cầm bút qua đây!”
Trương Minh Hiên mừng rỡ nói to: “Vâng tỷ!” Hắn lập tức chạy ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, Trương Minh Hiên đã cầm trên tay một chiếc bút lông, chạy đến trước mặt Lý Thanh Nhã, cườiđùa tí tửng nói: “Xin công chúa ban pháp!”
Lý Thanh Nhã hơi trợn mắt, đối với sự nghịch ngợm của Trương Minh Hiên, nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc, mới sống chung với nhau mấy ngày mà dường như nàng đã cảm thấy da mặt mình dày lên một chút rồi. Một luồng ánh sáng chói mắt quen thuộc chợt hiện, Trương Minh Hiên mừng rỡ với chiếc bút linh mới ra lò, phép thuật thật là kỳ diệu! Nhưng nghĩ đến bản thân, trong lòng Trương Minh Hiên không khỏi nước mắt dàn dụa, đườngđi bị sai lệch rồi!
Trương Minh Hiên nhận lấy chiếc bút lông rồi cáo từ Lý Thanh Nhã, tranh thủ thời gian chạy về múa bút thành văn.
“Xa xa, trong bóng tối của rừng cây nhỏ, Chu Nhất Tiên cùng với Tiểu Hoàn rón rén nhẹ nhàng trốn ở phía sau cây cổ thụ cao lớn, trong bóng tối, quan sát đám người tại hiện trường...”
Trương Minh Hiên bắt đầu viết tiếp phần hôm qua, từ Huyền Hỏa Giám, Hồ yêu cùng chết, Điền Linh Nhi đấu với Dã Cẩu Đạo Nhân, Trương Tiểu Phàm bị sự ác độc lấp đầy tâm trí, Trương Minh Hiên nhào nặn ra mánh khóe, thỏa mãn nhìn ngắm hai mươi chương bản thảo ở trên bàn, ngày mai có thể xuất bản sách mới tiếp rồi! Bây giờ Trương Minh Hiên đã không còn suy nghĩ vì bản quyền gì đó nữa, cứ dựa vào sách mới mà kiếm tiền vài ngày đi!
Nghĩ tới những kẻ buôn sách lậu vô liêm sỉ đó, trong lòng Trương Minh Hiên tự an ủi mình: “Các ngươi cũng chỉ là uống nước rửa chân của gia gia ta mà thôi.” Nghĩ như vậy quả nhiên tâm trạng tốt hơn nhiều.
Trương Minh Hiên dùng đồ chặn giấy ép tập bản thảo xuống, tắm một cái rồi đi ngủ.
Kinh Hà Long Vương trở lại Thủy phủ, Long tử Long tôn, Thủy thần sông Kinh Hà đều ra nghênh đón.
Một Long tử vừa cười vừa hỏi: “Phụ Vương đi tìm hiểu vụ bói toán đó thế nào rồi?”
Kinh Hà Long Vương cười ha hả nói: “Cũng có chút thu hoạch, ta hỏi hắn ngày mai mưa hay không mưa, giờ mưa lượng mưa thế nào. Hắn nói ngày mai có mưa, giờ Thìn nổi mây, giờ Tỵ nổi sấm, giờ Ngọ mưa xuống, giờ Mùi mưa tạnh, nước dâng ba thước ba tấc bốn mươi tám chấm. Ta nói với hắn, nếu như ngày mai trời mưa, thời gian và lượng mưa giống như hắn nói, ta sẽ tặng cho hắn năm mươi lượng vàng làm tiền quẻ, nhưng nếu như trời không mưa hoặc thời gian và lượng mưa không đúng, ta sẽ tới đập tiệm của hắn, phá biển tiệm hắn và đuổi hắn ra khỏi thành Trường An.”
Một Thủy thần dáng dấp kỳ dị cười nói: “Long Vương là thần cai quản sông ngòi, Long Thần điều khiển mưa gió, có mưa hay không mưa chỉ có Đại Vương biết được, một người phàm tục như hắn cũng dám nói xằng nói bậy, thua chắc rồi!”
Tất cả Thủy tộc bao gồm cả Long tử Long tôn đều phát ra một trận cười ha hả, Kinh Hà Long Vương cũng phất râu mà cười.
Trong lúc mọi người vẫn đang cười, bầu trời vang lên một thanh âm: “Long Vương sông Kinh Hà tiếp chỉ.”
Tất cả Thủy tộc ngẩng đầu nhìn, chỉ nhìn thấy một Thiên quan vân y giáp gấm chầm chậm hạ xuống, cầm trong tay một bản thánh chỉ. Tất cả Thủy thần thấy thế liền vội vàng chỉnh lại y giáp, theo sau Long Vương kính cẩn quỳ gối trên mặt đất.
Thiên quan ở giữa không trung, mở thánh chỉ ra rồi nói: “Long Vương sông Kinh Hà nghe lệnh, đốc sấm sét tuân hành, sáng sớm ngày mai ban mưa xuống thành Trường An, giờ Thìn nổi mây, giờ Tỵ nổi sấm, giờ Ngọ mưa xuống, giờ Mùi mưa tạnh, nước dâng ba thước ba tấc bốn mươi tám chấm.”
Kinh Hà Long Vương sững người lại, thân thể tê liệt ngồi sụp dưới đất, tất cả Thủy thần phía sau bốn mắt nhìn nhau, trong mắt không thể giấu được sự sợ hãi.
Thiên quan bất mãn nói: “Kinh Hà Long Vương còn không tiếp chỉ?”
Kinh Hà Long Vương từ trong cảm giác kinh hãi giật mình tỉnh lại, vội vàng đưa hai tay ra nói: “Tiểu thần lĩnh chỉ.”
Thánh chỉ trong tay Thiên quan hóa thành một vệt kim quang rơi vào xuống tay Kinh Hà Long Vương, Thiên quan đứng trong một vầng sáng rồi bay lên không trở về trời.
Kinh Hà Long Vương tay cầm thánh chỉ, run run rẩy rẩy đứng lên nói: “Lẽ nào trên đời thật sự có người tài giỏi như vậy, còn nói........”
Một Long tử không cam lòng nói: “Lẽ nào Phụ Vương thật sự thua rồi sao? Có sự tồn tại của hắn ta, Thủy tộc sông Kinh Hà của ta sẽ bất hạnh biết bao!” Bốn phía vang lên một loạtâm thanh đau xót.
Một tên Thủy tộc đầu cá trích nói: “Nếu như Đại Vương muốn thắng hắn thì cũng không có cách.”
Kinh Hà Long Vương hai mắt sáng lên nói: “Nói mau!”
Quân sư cá trích cười khà khà nói: “Chỉ cần ngày mai lúc Đại Vương làm mưa, thời gian muộn một chút, số lượng thay đổi một chút, chắc chắn Thiên Đình cũng sẽ không biết được. Vậy không phải là thắng rồi sao?”
Nếu như không có lời nói của Trương Minh Hiên, Kinh Hà Long Vương đã thật sự dùng cách này. Nhưng hiện tại đã được Trương Minh Hiên nhắc nhở, Kinh Hà Long Vương nghĩ đến một cách khác, nhưng chủ ý này vừa lóe lên trong ý nghĩ của hắn liền bị hắn trực tiếp đập tan rồi.
Long Vương phất long bào một cái rồi điềm đạm nói: “Đà Hàn, cũngđã lâu các con không đến nhà cậu của các con rồi, con đưa mẫu hậu và đệ đệ đến nhà cậu sống một thời gian để nỗi khổ nhớ người thân của mẫu hậu các con được xoa dịu.”
Đà Hàn lập tức sững người lại, không phải đang bàn về lão thầy bói kia sao? Sao lại biến thành đi thăm người thân rồi.
Đà Hàn cũng không phải người ngu ngốc, tức khắc nghiêm nghị nói: “Phụ Vương, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Đứa con nhỏ tuổi nhất của Kinh Hà Long Vương - Đà Khiết phản ứng lại: “Con không đi, kẻ địch mà đến thì con sẽ khiến cho hắn ăn một roi của con, Long cung sông Kinh Hà ta không phải là dễ bắt nạt.”
Một Long tử khác, trên đỉnh đầu có hai sừng nói: “Đúngđó Phụ Vương! Có chuyện gì xảy ra thì người nói với bọn con, nếu thật sự không ổn thì vẫn còn có bốn cậu của chúng con nữa!”
Kinh Hà Long Vương ngẩng đầu nhìn trời nói: “Chỉ sợ cậu của các con cũng lực bất tòng tâm thôi.”
Sau đó Kinh Hà Long Vương kiên định nói: “Ý ta đã quyết, đi hết cho ta!”
“Phụ Vương!”
“Đi!” Kinh Hà Long Vương vung tay áo, xoay ngườiđi vào trong cung.
Bỏ lại những Thủy thần và Long tử bất an sợ hãi.
Trương Minh Hiên nhìn biển lớn mênh mông vô bờ trước mắt, chim bồ câu vút qua bầu trời, cá chuồn nhảy vọt lên mặt biển, gió biển mát mẻ mang theo từng đợt từng đợt thủy triều gột rửa bãi biển, thở dài nói: “Thật là đẹp! Nếu như có vài mỹ nữ mặc bikini ở đây thì tuyệt hơn. Lạ thật, sao ta có thể mơ thấy biển lớn vậy?”
Một tiếng nổ vang, một cột nước phóng lên trời, trong cột nước vang lên tiếng rồng gầm chấn động.
Trương Minh Hiên há mồm trợn mắt nhìn con rồng dài ngàn mét đang bay lượn trên bầu trời, từng tiếng gầm của rồng vang vọng tới tận chân trời.
Trương Minh Hiên nói lắp bắp: “Rồng.........rồng....”
Chân hắn loạng choạng ngã xuống đất, Diệp Công thích rồng cũng chỉ được như thế, Cự Long ló đầu nhìn Trương Minh Hiên, Trương Minh Hiên đang nhìn cái đầu rồng cực to ở khoảng cách gần, nhọc nhằn nuốt xuống một hớp nước miếng, chỉ có nhìn tận mắt mới phát hiện thần vật này đáng sợ như thế nào.
Trương Minh Hiên gắng sức nở một nụ cười rồi vẫy tay nói: “Hi! Xin chào! Ăn chưa?”
Trong mắt Thần Long hiện ra một thần thái không tên, miệng lớn bật ra tiếng nói: “Ta ăn rồi.”
Trương Minh Hiên mặt cứng đờ, thật sự làđang trả lời lại này! Ta nên nói gì bây giờ đây? Đang rất cấp bách!
Không đợi Trương Minh Hiên trả lời, Cự Long liền nói: “Ta chính là Kinh Hà Long Vương ngoài thành Trường An, đến để cảm tạ ân tình mà Tiểu hữu nhắc nhở.”
Là đến để cảm tạ, vậy thì tốt! Trương Minh Hiên thở phào nhẹ nhõm, vậy thì chắc là không có nguy hiểm gì nhỉ!
Trương Minh Hiên nhẹ nhõm hơn chút, nhìn Kinh Hà Long Vương rồi lại nhìn biển lớn, thở dài nói: “Long Vương bệ hạ, Kinh Hà của ngài thật là lớn! Ngài nhất định là một Long Vương vô cùng vĩ đại.”
Long Vương dường như có chút lúng túng nói: “Đây không phải là Kinh Hà, đây là Tây Hải.”
Trương Minh Hiên không nói gì, nếu như nhớ không nhầm, Tây Hải là địa bàn của cữu ca ngài, trí nhớ của ngài có phải không ổn lắm không.
Trang 20# 1