Chương 45: Quay MV
---
Nghe thấy lời nói của Cẩm Tịch, Trương Minh Hiên cười: “Ở chỗ ta còn có một MV, ngươi có cần không?”
MV? Là cái gì? Phong Tiêu Mặc và Khương Cẩm Tịch nhìn Trương Minh Hiên đầy vẻ nghi ngờ.
Trương Minh Hiên giải thích: “MV là một loại lưu ảnh thạch lưu lại những việc trong môn phái của các ngươi, để cho mọi người xem.”
Phong Tiêu Mặc gật đầu, đồng ý nói: “Ý kiến hay, ta muốn báo lại với trưởng lão môn phái, để họ lưu giữ lại hình ảnh của môn phái bằng lưu niệm thạch, sau đó sẽ để cho họ xem.”
Khương Cảm Tịch tự tin nói: “Môn phái chúng ta đẹp đẽ như vậy, không lo họ không tới.”
Trương Minh Hiên vọi vàng chặn Phong Tiêu Mặc nói: “Đừng, chúng ta tự quay.”
Tự quay? Phong Tiêu Mặc không thể hiểu nổi ý của Trương Minh Hiên.
Phong Tiêu Mặc hỏi đầy nghi ngờ: “Nhưng chúng ta không ở Côn Lôn! Quay thế nào?”
Trương Minh Hiên cười một cách thần bí: “Chúng ta không ở Côn Lôn nhưng có thể xây dựng cảnh Côn Lôn.”
Xây dựng cảnh Côn Lôn? Phong Tiêu Mặc và Khương Cẩm Tịch kinh hoàng mở miệng.
Xây dựng một Côn Lôn để lưu giữ lại vào lưu ảnh thạch, không phải là không thể làm được! Làm vậy có vấn đề gì không!
Hai người nhìn Trương Minh Hiên giống như nhìn một thằng ngốc, Trương Minh Hiên hất tay lên nói đầy vui vẻ: “Yên tâm, giao cho ta đi, chắc chắn ta sẽ làm một MV khiến các ngươi phải hài lòng.”
Phong Tiêu Mặc nghi ngờ: “Làm thế nào để xây dựng cảnh?”
Trương Minh Hiên cười: “Đầu tiên ngươi cần dạy ta cách sử dụng lưu ảnh thạch.”
Cạn lời. Vô cùng cạn lời. Lưu ảnh thạch còn không biết sử dụng, có phải ngươi đang chơi ta không vậy!
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Trương Minh Hiên, Phong Tiêu Mặc chỉ có thể bắt đầu dạy Trương Minh Hiên hiểu về lưu ảnh thạch, bắt đầu từ những thứ cơ bản nhất của lưu ảnh trận pháp, đến việc dạy về chú linh, lưu ảnh. Và đưa cho Trương Minh Hiên linh thạch để luyện tập, rõ ràng mấy điều trước đều thành công, nhưng khâu cuối cùng thì lại thất bại liên tiếp, không phải thừa một cái bút thì lại thiếu một cái bút.
Trương Minh hiên say sưa nghiên cứu.
Thay đổi như vậy có phải là có thể ghép lại được không?
Tiện tay ném một khối linh thạch bỏ đi sang bên cạnh, không được!
Vậy thì phải như thế nào? Vẫn chưa được.
Ồ, âm thanh đã được điều chỉnh! Hay quá, có thể phối âm hậu kỳ rồi.
Mãi đến lúc nhá nhem tối, tay Trương Minh Hiên tê dại mới đặt khối linh thạch cuối cùng xuống, không được! Kỹ thuật ghép hình vẫn không ổn! Không thể giải quyết được sao? Nếu không thể ghép lại hoàn chỉnh, tất cả đều phải quay đến cùng, kế hoạch tự quay cũng phải hủy bỏ.
Khương Cẩm Tịch nhìn Trương Minh Hiên một cách khó chịu: “Ngươi đang làm gì thế? Định lãng phí linh thạch của chúng ta sao!”
Trương Minh Hiên bị Khương Cẩm Tịch thức tỉnh, nhìn một đống linh thạch bỏ đi dưới chân, cười và nói đầy áy náy: “Chuyện đó, xin lỗi! Thực sự là quá mê mẩn.”
Phong Tiêu Mặc đứng ở trong đình cười nói: “Không sao, chỉ là mấy khối linh thạch thôi mà.”
Khương Cẩm Tịch kéo tay áo của Phong Tiêu Mặc một cách bất mãn, nói một cách đầy dao động: “Sư huynh, hắn cố ý như vậy.”
Trương Minh Hiên nhìn thấy vẻ mặt đầy khó chịu của Khương Cẩm Tịch cười nói đầy ngại ngùng: “Vậy thì ta xin cáo từ.”
Phong Tiêu Mặc lặng yên nhìn Trương Minh Hiên đang bước ra ngoài, ngươi biết đường sao?
Trương Minh Hiên trong viên lâm, đi qua đi lại, đi mãi đi mãi cũng không thể không thừa nhận, hắn bị lạc đường.
Cuối cùng cũng nhờ sự giúp đỡ của người làm, mới có thể ra khỏi lâm viên.
Bên ngoài lâm viên, Lý Thanh Tuyền đang bĩu môi nhìn Trương Minh Hiên đầy khó chịu.
Trương Minh Hiên rùng mình, nói: “Người… sao ngươi lại tới đây?”
Trong mắt hắn, Lý Thanh Tuyền trước đây là một tiểu cô nương dễ thương, giờ đây lại là một con nhím xù đầy gai góc, một tiểu ác ma có trâm cài đầu.
Lý Thanh Tuyền nói đầy khó chịu: “Còn không phải tại ngươi sao, người làm gì trong đó! Đã lâu như vậy mà không chịu về nhà, tỷ bảo ta tới tìm ngươi.”
Trương Minh Hiên nhìn lại bằng ánh mắt khinh thường, còn trách ta nữa sao.
Bỗng lửa giận trong lòng bùng phát, khó chịu nói: “Ta đang làm gì? Đương nhiên là dưỡng thương! Ta đã rơi xuống hồ suýt nữa chết đấy, người có biết không?”
“Ha ha…” Lý Thanh Tuyền nhìn Trương Minh Hiên đầy vẻ khinh bỉ xoay người bỏ đi.
Lại còn khinh thường ta, Trương Minh Hiên lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn không chớp mắt đuổi theo.
Bên trong lâm viên, Khương Cẩm Tịch nói đầy oán giận: “Sư huynh, sao huynh lại đối xử tốt với hắn như vậy?”
Phong Tiêu Mặc nhìn ra ngoài nói: “Vị Trương công tử này không hề đơn giản! Hắn còn có người chống lưng. Sau khoảnh khắc hắn rơi xuống, vẫn còn có linh thực ở đâu đó, không lâu sau, bên ngoài lại có một người đến không hề thua kém người bảo vệ của ta.”
Khương Cẩm Tịch ngẩng đầu liếc nhìn, nói đầy nghi ngờ: “Linh thức gì cơ? Sao muội lại không phát hiện ra?”
Phong Tiêu Mặc cười nói: “Đừng nhìn nữa. Người đã đi lâu rồi, bởi tu vi của muội quá thấp.”
“Ồ…”
Khương Cẩm Tịch nhìn thấy Phong Tiêu Mặc đưa ra một khối lưu niệm thạch, nói đầy nghi ngờ: “Sư huynh, huynh đang làm gì thế?”
Phong Tiêu Mặc cười nói: “Cách nói của Trương công tử cũng thấu tình đạt lý, ta định sẽ thông báo cho môn phái, để họ đưa ảnh lưu niệm của chúng ta tới Côn Lôn.”
“Vậy ông chủ nhỏ đó không phải đã nói là chúng ta tự quay sao?”
Phong Tiêu Mặc quay người lại nói: “Hắn còn nói tự xây dựng cảnh Côn Lôn! Muội có tin không?”
Trong tay khẽ lóe sáng, ngọc thạch đã biến mất, không còn tăm tích.
Trương Minh Hiên lại ấm ức kêu la trong hậu viện: “Tỷ, nàng ấy bắt nạt ta!”
Lý Thanh Nhã bật cười nhìn Trương Minh Hiên nói: “Nàng ấy đang trêu đùa đệ thôi!”
Lý Thanh Tuyền nói đầy khinh bỉ: “Đồ hèn nhát. Đừng có nói là rơi vào trong hồ, giống như lên núi đao mà không bị thương. Tỷ, đệ đệ mà tỷ đang tìm thực sự thấp kém! Còn không bằng hai người ở nhà kia.”
Nói ai thấp kém, nói người nào thấp kém!
Trương Minh Hiên đứng trước mặt Lý Thanh Nhã, bỗng trở nên to gan: “Ta là người có văn hóa, truyền bá làm gió văn minh mới, không giống như ai kia, thô lỗ, dã man, bạo lực… Thực sự nghi ngờ sau này làm sao ngươi có thể gả đi được.”
“A! Ăn của ta một quyền.” Thanh Tuyên nhe răng, kêu lên và chạy tới chỗ Trương Minh Hiên. Trương Minh Hiên bị dọa tới mức mặt mũi trắng bệch.
Lý Thanh Nhã gõ bàn rồi nói: “Được rồi, đến đây ăn cơm đi.”
Trương Minh Hiên chạy như một cơn gió đến bên cạnh, ngồi xuống một cách đàng hoàng.
Lý Thanh Tuyên ra oai giơ nắm tay, vênh váo tự đắc ngồi xuống bên cạnh Lý Thanh Nhã.
Sau bữa tối, Lý Thanh Nhã và Lý Thanh Tuyền nói chuyện ở trong sân, Trương Minh Hiên quay lại phòng mình, càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ.
Lẽ nào Lý Thanh Nhã là công chúa? Sao mẹ nàng lại già như vậy? Lại còn là một tu sĩ. Muội muội thì lại là một người ưa bạo lực, dã man. Quan hệ quá phức tạp! Nghĩ không hiểu được, nghĩ cũng không hiểu nổi.
Trương Minh Hiên ôm một bụng nghi ngờ, tiếp tục sáng tác, từ sau khi tu luyện, ký ức càng ngày càng tốt hơn.
Trời tối, yên tĩnh, bên trong hoàng cung, Trưởng Tôn hoàng hậu vừa đọc sách vừa lau nước mắt.
Lý Thế Dân nói một cách trấn an: “Không hề có thực, chỉ là chuyện hư cấu thôi.”
Đôi mắt của Trưởng Tôn hoàng hậu đỏ hoe khẽ gật đầu: “Thần thiếp biết, nhưng mà thần thiếp thấy cảm động quá, mẫu thân Bích Dao thật là vĩ đại. Nếu thiếp và Đậu Nhi gặp phải hoàn cảnh như vậy, thiếp cũng làm như vậy.”
Cánh tay Lý Thế Dân nắm thật chặt, bản thân không thể tưởng tưởng nổi chuyện đó, nữ nhận điên cuồng tự xẻ thịt!
Lý Thế Dân nói: “Trẫm chính là hoàng đế Đại Dường, cửu ngũ chí tôn, làm sao có thể để cho các ngươi gặp nguy hiểm được? Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Trang 24# 1