Chương 53: Đại Kiểm Tra Thư Viện
Tiểu cô nương ngẩng đầu, đôi mắt của Trương Minh Hiên lập tức co rụt lại, đây không phải là người!
Chỉ thấy trên mặt tiểu cô nương mọc đầy vảy lân nhỏ vụn chằng chịt rậm rạp, lỗ mũi hướng lên trời, cái trán phồng lên hai cái bọc lớn.
Trương Minh Hiên cưỡng ép nén nỗi sợ hãi trong lòng xuống, cười lớn nói: "Muội muội, cha mẹ của muội đâu? Sao lại một mình chạy loạn như vậy!"
Tiểu cô nương yên lặng nhìn chằm chằm Thủy Mạch linh châu trong tay Trương Minh Hiên, thút thít nỉ non nói: "Cha ta đã chết!"
Bên bờ Kính Hà, tiểu cô nương không phải người thút thít nỉ non, cha đã chết! Trong đầu Trương Minh Hiên nhanh chóng hiện lên mấy từ này, trong lòng có một cảm giác mơ hồ xuất hiện, đây không phải là Tiểu Long Nữ sao!
Trương Minh Hiên miễn cưỡng cười nói: "Đừng đau buồn nữa!"
Trong lòng xuất hiện một phần áy náy, nếu như không phải mình nghĩ kế cho Kính Hà Long Vương, khiến Viên Thiên Cương bẽ mặt, có lẽ hắn sẽ không phải chết!
Trương Minh Hiên thử thăm dò, cẩn thận kéo tay của Tiểu Long Nữ, trong lòng vô cùng cảnh giác, nếu như nàng có hành đồng kì lạ gì, lập tức sẽ hất ngay ra.
Ngoài dự liệu chính là Tiểu Long Nữ cũng không phản kháng, theo Trương Minh Hiên kéo đi, Trương Minh Hiên thoáng an ổn trong lòng, hai người cứ bàn tay lớn kéo bàn tay bé đứng ở bên bờ Kính Hà ngắm nhìn Kính Hà đục ngầu mãnh liệt.
Sau một hồi lâu, một thanh niên anh khí mặc y phục màu xanh đột ngột xuất hiện ở sau lưng hai người. Thanh niên kinh ngạc nhìn Trương Minh Hiên, ôn nhu nói: "Đồng Đồng, chúng ta đi thôi!"
Tiểu cô nương quay người nhìn thanh niên kêu một tiếng: "Biểu ca!" Liền buông tay Trương Minh Hiên ra, chạy chậm đến bên người thanh niên.
Thanh niên gật đầu nói với Trương Minh Hiên: "Đa tạ tiểu huynh đệ đã chiếu cố xá muội!"
Trương Minh Hiên lắc đầu liên tục nói: "Không cần cám ơn! Ta cũng rất thích nàng."
Thanh niên kinh ngạc nhìn Trương Minh Hiên, dùng ánh mắt của nhân loại để đánh giá, tiểu Đồng Đồng hẳn là tương đối kinh khủng!
Tiểu cô nương khoát khoát tay nói với Trương Minh Hiên: "Đại ca ca, ta phải đi rồi. Ngươi phải sống tốt đấy, ta sẽ tới tìm ngươi sau."
Trong lòng Trương Minh Hiên chợt xúc động, có ý gì? Tìm ta báo thù sao?
Thanh niên mỉm cười với Trương Minh Hiên, kéo tiểu cô nương hóa thành một thân rồng phóng lên không trung.
Thanh âm của tiểu cô nương truyền đến từ xa xa: "Nhớ kỹ! Ta là Bích Đồng, Ngao Bích Đồng."
Trương Minh Hiên nhìn Long ảnh tiến sâu vào bên trong mây đen, thật đúng là Long Tộc!
Được rồi, vẫn nên trở về thôi!
Mà giờ khắc này ở thư viện trong thành Trường An, đám nho sinh đứng đầy một gian phòng học khổng lồ. Phương Tinh Hiên tay cầm thước dạo bước ở trên giảng đường, trên gương mặt này tràn ngập vẻ giận dữ, trong mắt giống như có thể phun ra hỏa tinh.
Phương Tinh Hiên cả giận nói: "Các ngươi thật giỏi! Chư gia Thánh hiền kinh điển thì các ngươi không đi đọc, không đi nghe giảng. Lại đi xem mấy cái gọi là tiểu thuyết truyền kỳ, hay chính là quyển Tru Tiên linh tinh kia. Trong mắt các ngươi còn có . . . chư vị Thánh hiền hay không, còn có . . . Bách gia kinh điển hay không, không phụ lòng Văn Khí trong lồng ngực các ngươi sao? Không phụ lòng chư thiên thần thánh sao? Không phụ lòng hoàng thượng sao? Không phụ lòng học viện sao? Không phụ lòng lão sư sao? Không phụ lòng chính các ngươi sao? Lại chỉ vì nhân vật trong sách mà đánh nhau trên đường lớn, quả thực là một đám lưu manh du côn, tri thức quét rác!"
Trình Xử Mặc ngồi bên dưới nhếch miệng thầm nói: "Mẹ kiếp, làm như đọc truyện chính là muốn tạo phản vậy."
Trình Xử Lượng, Trình Xử Bật lên tiếng ủng hộ gật đầu nhẹ.
Phương Tinh Hiên cả giận nói: "Hiện tại bắt đầu điều tra!"
Điều tra? Điều tra cái gì? Không ít người âm thầm cảm thấy không ổn trong lòng, chỉ thấy một đám đại hán trang phục màu nâu không biết từ đâu chạy tới, nhanh chóng phi vào trong sân.
Trương Tuấn đứng ở hàng trước bất an hỏi: "Điều tra cái gì?"
Phương Tinh Hiên nhìn Trương Tuấn nhe răng cười nói: "Ta biết ngươi, Trương Tuấn đúng không! Hình như ngươi chính là người đầu tiên trong thư viện đã đọc quyển sách kia, còn giới thiệu sách cho bạn học của mình."
Dưới ánh nhìn chăm chú của Phương Tinh Hiên, Trương Tuấn cúi đầu, im lặng không nói.
Phương Tinh Hiên lấy thước đập vào bàn giáo viên, một tiếng vang dội khiến toàn bộ nho sinh phía dưới giật nảy mình, giận dữ hét: "Quả nhiên là to gan lớn mật, Tru Tiên là độc dược, ngươi chính là người hạ dược. Học viện của chúng ta không thể chứa chấp ngươi, ngươi cút đi cho ta!"
Chân Trương Tuấn mềm nhũn trực tiếp co quắp ngồi trên mặt đất,
Ngây ngốc nhìn Phương Tinh Hiên.
Kịp thời phản ứng lại, vội vàng quỳ rạp xuống đất, thút thít khóc: "Lão sư, ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi! Cầu ngài cho ta một cơ hội khác, ta sẽ không dám nữa!"
Phương Tinh Hiên lạnh lùng nói: "Người đâu, kéo cái tên phá hoại này ra ngoài cho ta."
Hai đại hán áo đen đứng ngoài cửa lập tức chạy vào, mỗi người lôi một cánh tay của Trương Tuấn đi ra ngoài.
Trương Tuấn liều mạng giãy giụa, thút thít cầu xin tha thứ: "Lão sư! Lão sư! Hãy cho ta thêm một cơ hội nữa!"
"Lão sư ta sai rồi!" Thanh âm dần dần nhỏ lại, trong lúc nhất thời toàn bộ phòng học đều tĩnh lặng. Chờ đợi vận mệnh của mình trong lo lắng.
Trình Xử Lượng thấp giọng nói: "Mẹ kiếp, lão nhân này thật là hung ác."
Trình Xử Mặc thản nhiên đáp: "Chỉ biết khi dễ người bình thường, nếu có bản lĩnh thì hắn cứ thử khai trừ chúng ta xem, lão đầu tử mà không dỡ thư viện của hắn xuống mới là lạ."
Chỉ chốc lát sau, mấy hắc y nhân bê một đống sách đi tới, tất cả sách đều ướt sũng dưới cơn mưa to, không ngừng nhỏ giọt xuống, hết sức đáng thương!
Phương Tinh Hiên nhìn một sách lớn cũng giựt giựt khóe mắt, còn nhiều hơn mình nghĩ nữa! Trầm giọng hỏi: "Đã ghi hết lại chưa?"
Một người áo đen bên trong cúi đầu trả lời: "Tiên sinh, chúng ta đều đã ghi lại tên của mấy người mang theo sách." Một người áo đen cung kính dâng một cuốn sổ nhỏ lấy từ trong bao vải dầu lên.
Phương Tinh Hiên mở cuốn sổ ra đọc, mãnh liệt ném lên mặt đất quát: "Mạnh Xuyên Hành, Trương Đại Lục, lúc trước các ngươi cũng đến kháng nghị trước cửa thư điếm với ta! Không ngờ bây giờ ngay cả các ngươi cũng sa đọa rồi. "
Hai nho sinh vội vàng quỳ rạp xuống đất, không dám nhiều lời.
"Mỗi người đánh 20 thước, răn đe!"
Hai mươi đại hán áo đen cầm thước trong tay đi đến, nhất thời trong phòng tràn ngập tiếng kêu la, cứ vậy cho đến tận chạng vạng tối.
Chạng vạng tối mưa đã tạnh, chân trời đã phủ cầu vồng lên, không khí một mảnh tươi mát.
Đám người Trương Minh Hiên ăn cơm ở hậu viện xong, liền phát hiện mắt Lý Thanh Tuyền đang sáng quắc nhìn mình.
Nhìn đến mức làm cho Trương Minh Hiên âm thầm sợ hãi một hồi, cẩn thận hỏi: "Ngươi. . . Ngươi muốn làm cái gì?"
Lý Thanh Tuyền hưng phấn nói: "Trương Tiểu Phàm, ta muốn gặp Trương Tiểu Phàm."
Trương Minh Hiên thở một hơi, thì ra chỉ là như vậy! Vì ngày mai Lý Thanh Tuyền có thể hỗ trợ tốt, đây chỉ là chuyện nhỏ, Trương Minh Hiên liền hào phóng đồng ý.
Một thanh niên mặc một thân đạo bào xuất hiện từ trong thân thể của Trương Minh Hiên, đứng ở phía trước.
Lý Thanh Tuyền vui mừng kêu lên: "Oa! Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm người thật việc thật!"
Giang rộng hai tay ra ôm lấy Trương Tiểu Phàm, kết quả lại là cứ vậy xuyên qua Trương Tiểu Phàm.
Lý Thanh Tuyền mộng bức nắm chặt bàn tay nhỏ bé mập mạp lại, thất vọng nhìn Trương Tiểu Phàm nói: "Thì ra là giả dối!"
Đi vòng quanh Trương Tiểu Phàm nhìn một lượt nói: "Thực lực quá thấp! Chỉ mới có luyện tinh hóa khí trung kỳ! Ngay cả một tiểu yêu quái cũng đánh không lại!"
Lý Thanh Tuyền ngồi xổm xuống, ánh mắt sáng rực nhìn Phệ Hồn Bổng trong tay Trương Tiểu Phàm lẩm bẩm: "Đây là Phệ Hồn Bổng sao? Cũng không xấu nha! Mà cũng không giống Thiêu Hỏa Côn nữa!" Trương Minh Hiên miêu tả cây Phệ Hồn Bổng này: toàn thân như ngọc bích, hoa văn thần bí trải rộng thân gậy, đỉnh đầu là một viên châu hắc ngọc bình thường.
Lý Thanh Tuyền nhìn một hồi lâu mới thất vọng xoay người rời đi, hoàn toàn khác xa tưởng tượng của mình!
Trang 28# 1