Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 63: Độc Giả Tới Cửa.

Chương 63: Độc Giả Tới Cửa.



Tại Úy Trì phủ, Úy Trì Bảo Kì cố nén nước mắt lẩm bẩm: "Rõ ràng. . . rõ ràng bản thân mình thích Tuyết Kỳ! Tại sao còn khóc chứ!"

Bên trong Trình phủ, Trình phu nhân ngồi trong đình nghỉ mát, nhìn hồ cá trước mắt tới xuất thần. Mười năm trước có Trương Tiểu Phàm và Lục Tuyết Kỳ, mười năm sau lại có Lệ Quỷ và Lục Tuyết Kỳ. Người cũ vẫn còn, nhưng cũng là cảnh còn người mất, thật là ông trời trêu ngươi!

"Nương! Chúng con đã trở về." Bốn đại hán mặc áo giáp đá cửa chạy vào.

Trong nháy mắt Trình phu nhân bị tiếng ồn đánh thức khỏi cơn xuất thần.

Trình Giảo Kim cười ha ha nói: "Nhanh mang thức ăn lên, ta chết đói rồi đây."

Trình phu nhân khẽ lau chút nước mắt nơi khóe mắt, nói: "Ta còn chưa kêu nhà bếp nấu ăn, ông kêu người đi làm cơm đi!"

Trình Giảo Kim kêu thảm thiết nói: "Phu nhân, không thể nào chứ! Bình thường lúc này đã ngồi ăn cơm sau hậu viện rồi!"

Trình Xử Bật kinh ngạc nói: "Mẫu thân, người khóc sao?"

Trình Xử Mặc tức giận kêu lên: "Mẫu thân, là kẻ nào khi dễ người, để con đem đầu của hắn cắm vào mông hắn!"

Trình Xử Lượng và Trình Xử Bật vô cùng giận dữ, không cần nghi ngờ chút nào, lúc này chỉ cần Trình phu nhân nói ra một cái tên, ba người sẽ lập tức chạy ra đem hắn đánh tới cha mẹ nhìn không ra.

Vẻ mặt Trình Giảo Kim lại đông cứng, bình tĩnh nói: "Là ai chọc giận bà?"

Những người quen thuộc Trình Giảo Kim đều biết, khi ông ta nổi giận không đáng sợ, đáng sợ chính là khi ông ta bình tĩnh.

Trên mặt Trình phu nhân hiện lên sự vui vẻ nói: "Không có việc gì, là do đọc tru tiên mà thôi, cuốn sách này làm ta hơi xúc động."

Chỉ như vậy thôi sao? Bốn người liền thả lỏng tâm tình, Trình Giảo Kim cười nói: "Phu nhân đa sầu đa cảm rồi, có phải Trương Tiểu Phàm lại gặp chuyện gì khiến bà đau lòng chăng? Yên tâm đi, chỉ là chút khó khăn mà thôi! Không chết được." Trình Xử Mặc cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Trình Xử Lượng nói: "Vượt qua đau khổ mới có thể tiến lên được!"

Trình phu nhân quỷ dị nhìn ba người nói: "Hi vọng qua một lát nữa mấy con cũng nghĩ như vậy! Ta đi kêu người nấu cơm, sách ta kêu người làm đi mua về, đặt trong đại sảnh."

Trình Giảo Kim nhìn theo Trình phu nhân rời đi, nói thầm: "Làm sao lại cảm thấy không ổn nhỉ! Mỗi lần bà ấy cười như vậy đều không phải chuyện lành."

Ba người Trình Xử Mặc không quan tâm, nhanh chóng vọt vào đại sảnh. Trình Giảo Kim bỏ qua bất an trong lòng, gầm rú nói: "Ba tên tiểu tử thối kia, chờ lão tử."

Trong đại sảnh có đặt bốn cuốn sách, bọn họ không cần nghĩ, mỗi người cầm lấy một cuốn, đứng đọc dưới ánh đèn.

Sau một lát, vài tiếng động rầm rầm vang lên, ba luồng khí yêu long phóng lên cao khiến đại sảnh đổ sập.

Bốn người Trình Giảo Kim từ trong đống đất đá nhảy ra, Trình Xử Mặc bi phẫn kêu lên: "Không!"

Trình Xử Lượng cũng bi thương không kém: "Trả Bích Dao cho ta."

Trình Giảo Kim nghiến răng nghiến lợi nói: "Hay cho cái tên Trương Minh Hiên, viết thật giỏi."

Đang trong lúc bốn người bi phẫn, một tiếng quát chói tai vang lên: "Các ngươi đang làm cái gì vậy?"

Bốn người nhất thời rùng mình một cái, theo âm thanh nhìn lại chỉ thấy Trình phu nhân đang đứng ở xa xa bên cánh cửa, sắc mặt xám đen nhìn bọn họ.

Loại chuyện gà bay chó sủa giống như bên trong Trình phủ lúc này đều xảy ra ở các nơi trong thành Trường An.

Đương nhiên, điều nàyTrương Minh Hiênkhông biết được, hắn đang ngồi trong phòng cắn bút ra sức viết.

"Trả Bích Dao cho ta!"

"Trả Bích Dao cho ta!"

"Trả Bích Dao cho ta!" . . .

Trong lúc Trương Minh Hiên đang mông lung thiếp đi, cảm giác dường như bên tai có vô số âm thanh lệ quỷ muốn đòi mạng. Khẽ mở đôi mắt còn mơ màng, nghe thấy bên ngoài truyền tới những tiếng ầm ĩ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Nhanh chóng mặc quần áo, mang theo bảo kiếm chạy ra ngoài. Vừa chạy tới của lớn thư điếm đã nghe tiếng gọi ầm ĩ đinh tai nhức óc bên ngoài, da đầu Trương Minh Hiên run lên từng chập.

Cẩn thận mở hé một cách cửa, chỉ thấy ở ngoài là rừng người đông đúc đứng ở đó, một đám người đang tức giận, hò hét kêu gào. Trong đó có nho sinh, có phú thương, có dân chúng, có người hầu, lại còn nhìn thấy cả vài tên nha dịch.

Những người này đều là do mê sách quá sao?

Lý Thanh Tuyền bước ra từ sau hậu viện, một bộ dáng vui sướng khi thấy người gặp họa, nhìn Trương Minh Hiên cười ha hả nói: "Tỷ kêu ngươi giải quyết chuyện này nhanh lên, không được quấy rầy Nha Nha ."

Trương Minh Hiênlại nhìn thoáng qua khe cửa, chột dạ nói: "Giải quyết như thế nào đây! Nếu không ngươi gọi một đội cấm vệ quân lại đây được không?"

Lý Thanh Tuyền lắc đầu kiêu ngạo nói: "Ta không giúp ngươi đâu, chuyện của ai người nấy làm. Ai kêu ngươi cho Bích Dao chết, tự làm tự chịu."

Trương Minh Hiên nhìn bộ dạng vui sướng kia của nàng, hận tới nghiến răng nghiến lợi, con nhóc kia ngươi không biết an ủi người khác sao? Vả lại ngươi không biết loại tập trung người phi pháp như vậy có bao nhiêu nguy hiểm hay sao? Ngươi có biết lỡ như gặp chuyện không may, có người chết thì sao? Một chút trách nhiệm của công chúa cũng không có.

Trương Minh Hiên nhìn ánh mắtchỉ sợ thiên hạ không loạn của Lý Thanh Tuyền, hoàn toàn không còn ý nghĩ muốn cầu cứu nữa.

Hít sâu một hơi, mở cửa lớn ra, cúi người ôm quyền nói với đám đông bên ngoài: "Các vị hương thân phụ lão, buổi sáng tốt lành!"

"Hắn chính là tác giả! Đánh hắn!"

Không biết ai hô một tiếng, trứng thối, đồ ăn thối, giày dép thối, tất thối bay đầy trời.

Con ngươi Trương Minh Hiên co lại, vội vàng lui người về sau đóng sầm cửa lại, dùng thân thể chắn vững cánh cửa. Sau đó là những tiếng rầm rầm của đồ vật nện lên cửa lớn, đồng thời một mùi hương không được thơm tho truyền vào.

Lý Thanh Tuyền bịt mũi phẩy tay nói: "Đây là mùi gì vậy, thật khó chịu."

Trương Minh Hiên thấy nàng còn cố nén đứng bên cạnh mình, trong lòng mềm xuống, nói một cách quan tâm: "Ngươi vào trước đi, chuyện này cứ để ta xắp xếp."

Lý Thanh Tuyền lắc đầu hưng phấn nói: "Không cần, chuyện náo loạn như thế này sao ta có thể bỏ qua, ta còn chưa có nhìn thấy ngươi bị đánh đâu!"

Trương Minh Hiên bỗng cảm thấy như bị một cái chùy lớn đập mạnh vào ngực, mới vừa rồi còn cảm thấy mềm lòng vì nghĩ nàng quan tâm tới mình. Quả thật đứa nhỏ này, hết thuốc chữa rồi.

Trương Minh Hiên chắn trước cửa, nghe từng đợt tiếng gầm bên ngoài liền thấy đau đầu, bọn họ làm sao biết hắn là tác giả chứ? Gương mặt khó hiểu nhìn sang Lý Thanh Tuyền đang vui sướng bên cạnh, là do con nhóc này lộ ra sao? Cũng không gì là không thể!

Lý Thanh Tuyền lúc này mở miệng sai khiến: "Ngươi mau đi ra đối đầu với họ đi, đường đường là tu sĩ lại không dám thò đầu ra, thật là mất thể diện."

Trương Minh Hiên xoay người xem thường. Ở bên ngoài nhiều người như vậy, ngươi nghĩ ta và ngươi là thần tiên sao? Lấy thân địch ngàn quân hay là lấy thân địch vạn quân?

"Trương huynh, ngươi ra đây, chúng ta nói chuyện!" Bên ngoài truyền tới một giọng nói to.

Những tiếng gầm cũng dừng lại. Con mắt Trương Minh Hiên sáng lên, có thể đàm phán sao? Vậy thì tốt. Hắn cẩn thận mở hé một cánh cửa, lộ ra nửa thân người.

Nhưng không đợi hắn nhìn rõ tình hình bên ngoài, từ sau người truyền tới một lực đẩy khiến cả người hắn bị xô ra ngoài, loạng choạng đứng vững chỉ thấy Lý Thanh tuyền đứng ở sau cửa, trên mặt là nụ cười đắc ý, bộ dáng không khác gì một tiểu hồ ly.


Trang 33# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất