Chương 70: Địa Chỉ Thư Điếm Mới
Mấy người cùng đi, ngồi trên xe ngựa băng qua đường phố vào ngõ hẻm, đi tới một khu dân cư, trên đường cái có vể hơi vắng vẻ.
Hai bên đường cái thưa thớt nhà dân, cao thấp xen lẫn nhau, hẻm nhỏ giao thông thuận lợi. Xe ngựa dừng ở ven đường, một đoàn người lần lượt bước xuống.
Trương Minh Hiên kinh ngạc nhìn thấy phòng ốc hoang toàn nói: “Nơi này đã xảy ra chuyện gì? Sao lại không có ai ở?”
Trước mặt có một biết thự lớn, cổng lớn màu đỏ tươi, tường cao ngất, bên hai mái hiên còn có đèn lồng đỏ rất to. Nhưng trong nhà hai bên đều là phòng ốc đổ nát, nhà cửa đảo lộn, nóc nhà dột nát, mạng nhện chăng đầy, thậm chí trên vách tường có có cỏ dại. Trong lòng Trương Minh Hiên cảm thấy vô cùng lo lắng, tình hình này giống như cảnh tượng truyện ma vậy!
Công tử áo xanh cười ha ha nói: “Bởi vì tòa nhà này có người chết, nên người dân xung quanh đã cảm thấy có điềm xấu bỏ đi hết.”
Trong lòng Trương Minh Hiên cảm thấy yên tâm, sự giải thích này thực sự là có thể.
Công tử áo xanh nói: “mười ba quan, mấy nhà chung quanh đây đều để cho ngươi.”
Trương Minh Hiên mừng rỡ: “Thật sao!”
Công tử áo xanh gật đầu cười nói: “Coi như đã trở thành bằng hữu, không biết chừng sau này chúng ta còn cần phải liên hệ!”
Công tử áo xanh tiếp tục đẩy cửa vào: “Mời vào!” Rồi dẫn đầu đi vào bên trong.
Trương Minh Hiên trong lòng khẽ run rẩy, thầm nhủ: “Đừng sợ! Đừng sợ! Bây giờ là ban ngày!” rồi cần thận đi theo.
Lý Thanh Nhã và Lý Thanh Tuyền cũng theo vào trong.
Đi một lát Lý Thanh Tuyền biến sắc khẽ kêu lên: “Tỷ…”
Lý Thanh Nhã không nói gì, khẽ gật đầu. Cảnh sắc trong trang viên rất đẹp, có vườn hoa tinh xảo, có hồ nước thanh bình, có cây đa cao ngất. Chờ đã nào… cây đa? Trương Minh hiên kinh ngạc nhìn cây đa bên trong san, ai lại trồng cây đã ở trong nhà chứ!
Công tử áo xanh cũng nhìn về phái cây đa, cười nói: “Nếu mọi người không thích có thể chặt bỏ.”
Một trận gió thổi tới, cây lá xào xạc như bản giao hưởng, giống như đang khua những cánh tay ma mị, cũng giống như đang cố sức giãy giụa.
Trương Minh Hiên ngượng ngùng nói: “Sau này hãy nói, sau này hãy nói!”
Một đoàn người trong trang viện đi dạo một vòng, toàn bộ trang viên được chia là ba: một viện chính, rất rộng, mỗi viện đều có phong cảnh đẹp đẽ, rất nhiều phòng ốc, nhìn qua cũng biết là vô cùng sạch sẽ, giống như có người thường xuyên lui tới quét dọn vậy.
Trước cổng chính, công tử áo xanh nói: “Các ngươi cảm thấy thế nào? Có thích không?”
Trương Minh Hiên do dự một lát rồi nói: “Thích thì thực sự rất thích, nhưng trang viên này chỉ mười quan ắt phải có nguyên nhân? Vì dụ như có mà quỷ chẳng hạn, ta không tin chỉ bởi vì có người chết mà trang viên đẹp đẽ như vậy mà không ai muốn thuê.”
Công tử áo xanh sững sờ, cười ha ha: “Vị công tử này thật sự hài hước, ở hoàng thành này là gì có quỷ quái chứ? Nếu như thực sự cần một lý do.”
Công tử áo xanh nhìn về phía Lý Thanh Nhã nói: “Cọi như quà ra mắt của tại hạ tặng vị tiểu thư đây!”
Trương Minh Hiên vỗ tay gã, nói một cách sảng khoái: “Thành công!”
Ngươi dám cho thì ta dám nhận, muốn tán tỉnh Thanh Nhã tỷ của ta, không có cửa đâu.
Trương Minh Hiên giao tiền đầy sảng khoái, đề phòng bị cướp nên nhìn gã ngồi lên xe rời đi. Từ khi có túi Động Thiên, cũng không phải lo sợ mang thiếu tiền.
Lý Thanh Tuyền vui vẻ nhìn Trương Minh Hiên nói: “Ngươi để hắn đi như vậy sao?”
Trương Minh Hiên gật đầu nói: “Đương nhiên, ta nói cho hai người biết! Nhìn tướng mạo của gã không phải là người tốt đẹp gì! Một nam nhận lại có dáng dấp đệp đẽ như vậy, nữ nhân chắc chắn nhiều vô kể, sinh hoạt cá nhân chắc chắn hỗn loạn, hai người nên ít tiếp xúc thì hơn.”
“Ý ta nói là ngươi có biết đường về không?”
Há! Trương minh Hiên sửng sốt, hỏi một cách thận trọng: “Các người đều là tu sĩ chắc chắc chắn là thần cơ diệu toán!”
Lý Thanh Tuyền buông tay bất đắc dĩ nói: “Không đâu.”
Trương Minh Hiên nhìn Lý Thanh Nhã một cách thận trọng, Lý Thanh Nhã lắc đầu cười nói: “Ta cũng không biết bói toán.”
Trương Minh Hiên than thở: “Vậy thì phải làm sao đây?”
Lý Thanh Nhã nhìn Trương Minh Hiên bật cười: “Được rồi, không đùa với đệ nữa, ta biết đường.”
Trương Minh Hiên lập tức tươi cười trở lại: “Tỷ, tỷ thực sự tuyệt vời.”
Lý Thanh Nhã nhìn lại trang viên nói: “Nơi này không thích hợp mở thư điếm!”
Trương Minh Hiên chỉ tay vào chỗ bên cạnh nói một cách hăng hái: “Ta định dọn dẹp mấy gian phòng này làm thư điếm, đây chính lại bản doanh của ta gọi là Công ty giải trí Uy Nạp.”
“Công ty giải trí Uy Nạp?” Lý Thanh Tuyền lẩm bẩm, hỏi lại: “Có nghĩa là gì?”
Trương Minh Hiên hào phóng nói: “Uy thế vũ bão, hải nạp bách xuyên.”
Lý Thanh Tuyền bĩu môi: “Khẩu khí cũng lớn lắm, ngươi nên dọn vệ sinh trước đi.”
Trương Minh Hiên nhìn đống đổ nát khắp nơi, đầu óc bỗng run lên, tuy rằng viễn cảnh mĩ miều nhưng khởi đầu có hơi gian nan.
Trương Minh Hiên nói với Lý Thanh Nhã vô cùng nịnh bợ: “Thanh Nhã tỷ, có thể dùng pháp thuật quét dọn vệ sinh, sửa chữa phòng ốc được không?”
Lý Thanh Nhã gật đầu nói: “Có thể!”
Trương Minh Hiên mừng rỡ gật đầu nói: “Vậy thì thi triển luôn đi!”
Lý Thanh Nhã nhìn về phía Lý Thanh Tuyền. Lý Thanh Tuyền nói một cách không tình nguyện:”Được, muội biết rồi.”
Xa ca trong xe ngựa, công tử áo xanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi chắc chắn là gã sao?”
Mã phu đánh xe ngồi phía trước cũng chính là người làm đã tiếp đón họ đầu tiên, cung kính trả lời: “Chủ nhân, ta chắc chắn! Hôm qua đã đi qua đường, tận mắt chứng kiến hắn nguyên thần ly thể, ma khí bốn phía hô to: Tiên không đồng ý ta cầu xin quỷ! Hình như là muốn cứu một nữ nhân phải chết.”
Công tử áo xanh trầm tư nói: “Hôm nay xem ra không giống lắm! Nhìn ngu ngơ lắm không giống như người nhập ma! Hơn nữa còn nhát như chuột không hề quyết đoán như ma nhân của chúng ta.
Xa phu cẩn thận nói: “Có thể là vẫn chưa vào biên giới nhập ma? Bình thường biểu hiện chính là trạng thái bình thường.”
Công tử áo xanh nghĩ ngợi một lát rồi cười nói: “Chính hắn đã tìm tới cửa, dù hắn là nhập ma thật hay nhập ma giả thì tối nay sẽ rõ. Chỉ đáng tiếc cho hai đại mỹ nhân!” Đầu lưỡi đỏ sẫm của gã liếm môi.
Dưới tiên pháp vạn năng, không lâu sau một cửa tiệm mới tính được dựng lên với dòng chữ “Bút thú thư ốc”, Trương Minh Hiên phủi tay nói một cách hài lòng: “Được rồi! Lôi kéo được khách mới đến là được.”
Ba người trở lại thư điếm, Trương Tuấn đang sắp xếp lại chồng sách ở trên giá sách, phủi bụi.
Lý Thanh Tuyền nhìn Trương Tuấn, vỗ Trương Minh Hiên nói: “Học hỏi cẩn thận.”
Trương Minh Hiên quay lại liếc nhìn, cười với Trương Tuấn: “Làm tốt lắm, tiếp tục phát huy. Giờ ngươi có thể về được rồi.”
Trương Tuấn nói một cách kinh ngạc: “Sớm vậy sao?”
Trương Minh Hiên nói: “Buổi chiều mới có việc, ta đang mở thêm một thư điếm nữa, sau này ngươi sẽ là ông chủ của thư điếm đó.”
Trong nháy mắt, Trương Tuấn trợn tròn mắt: “Ta, ông chủ?”
Trương Minh Hiên cười nói: “Đúng vậy, ngươi làm rất tốt, thăng chức thôi.”
Trương Tuấn dở khóc dở cười: “Thăng chức như vậy thì quá nhanh.”
Trang 36# 2