Chương 71: Vật cưỡi đến tay
Buổi chiều Trương Minh Hiên dẫn Trương Tuấn đi đến thư điếm để làm quen một chuyến, cho hắn một số tiền rồi đi. Tiền dùng để làm gì? Thư điếm đương nhiên có sách rồi, nhưng không chỉ phải bán Tru Tiên, ngoài sách ra cũng cần mua một số thứ. Loại côngviệc vất vả này,có thể tránh thì đương nhiên Trương Minh Hiên sẽ tránh thôi.
Hắn khẽ hát một khúc ca, thảnh thơi đi về nhà. Đi được một hồi lâu, Trương Minh Hiên lẩm bẩm: “Đường này hơi xa! Có phải nên mua một vật cưỡi không?”
Nói là làm, Trương Minh Hiên nhìn xung quanh một chút, vừa đi đến bên cạnh một cụ già đang bày một quầy bán giỏ trúc, vừa cười hỏi: “Ông cụ! Ở đâu có bán vật cưỡi vậy?”
Ông cụ ngẩng đầu nhìn Trương Minh Hiên một cái, chỉ về phía trước mặt: “Đi thẳng một chút thì đến rồi.”
Trương Minh Hiên ôm nắm tay nói: “Cám ơn ông, ông cụ!”
Hắn bắt đầu theo hướng của ông cụ chỉ đi tới, đi tới, đi tới.
Mười lăm phút trôi qua, nửa tiếng trôi qua, Trương Minh Hiên bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Không phải nói không xa sao? Lâu như vậy ta đã sớm về tới nhà rồi.” Bắt đầu nghi ngờ mình có phải đi lầm đường hay không?
Trương Minh Hiên đến hỏi một người bên cạnh: “Nơi này có chỗ nào bán vật cưỡi không?”
Người kia nở một nụ cười nói: “Thật đúng là trùng hợp, phía trước là có.”
Trương Minh Hiên không biết làm sao, nghĩ thầm: “Đây thật sự không phải là trùng hợp đâu!” Nếu phía trước thật sự có thì được thôi! Tiếp tục đi tới vậy!
Lần này thì đáng tin thật. Không lâu sau thì nhìn thấy chỗ buôn ngựa. Trâu ngựa bị buộc xếp lớp trên một mảnh đất trống, phát ra từng trận âm thanh tiếng ngựa hí. Trương Minh Hiên vội vã đi tới, cũng xem như đến rồi.
Lập tức một người môi giới mang chiếc quẻ ngắn tươi cười rạng rỡ đi đến đón tiếp nói: “Ngài cần gì? Nơi này chúng tôi có bò dê ngựa lừa, lớn có nhỏ có, già có khỏe có, cần gì có đó.”
Trương Minh Hiên nói: “Ta xem ngựa một chút.”
Người môi giới hỏi: “Không biết ngài dùng để kéo xe à? Hay dùng để cưỡi?”
Trương Minh Hiên kinh ngạc hỏi: “Có khác nhau sao?”
Người môi giới cười nói: "Thật ra là có!"
“Cưỡi!”
Người môi giới mặt mày hớn hở nói: "Mời cùng tôi qua đây."
Ông ta dẫn Trương Minh Hiên đi đến trước một con ngựa cao lớn, vỗ vỗ thân ngựa nói: “Con này thế nào? Thiên Lý Mã chính tông. Chủ cũ của nó là một người giàu có, gia đạo sa sút nên nén đau thương bán nó, ngài đến cũng thật đúng dịp đó.”
Trương Minh Hiên vừa nhìn đã thích rồi. Tứ chi cơ bắp chắc khỏe, da lông bóng loáng phát sáng, là một con ngựa tốt!
Trương Minh Hiên hài lòng hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Người môi giới cười nói: "Không mắc, mười quan."
"Ngươi vừa mới nói cái gì?"
Người môi giới lặp lại: "Mười quan đó!"
“Không phải, câu trước.”
Người môi giới suy nghĩ một chút, có chút nghi hoặc hỏi: "Con ngựa này thế nào?"
"Chẳng có gì đặc biệt."
Người môi giới không còn gì để nói.
Trương Minh Hiên đưa mắt liếc nhìn một chút, một con ngựa lớn nhìn thẳng vào hàm răng của hắn. Bất luận ở thế giới nào ngựa tốt cũng mắc như vậy à? Được rồi! Vật cưỡi không mua nổi hay là mua một con lừa nhỏ đi! Lúc ở trái đất bản thân cũng cưỡi lừa rồi, trước giờ cũng toàn làm những chuyện khiến người khác kinh ngạc đó thôi!
Trương Minh Hiên lại hỏi: “Con lừa bao nhiêu tiền?”
“Hai quan đến năm quan, không giống nhau.”
“Đưa ta đi xem xem!”
Hai người đi đến một khu chăn lừa. Trương Minh Hiên chỉ vào một con lừa hỏi: “Con này bao nhiêu tiền?”
“Năm quan!”
“Con này thì sao?”
“Ba quan!”
“Còn con này?”
“Cũng là ba quan.”
Trương Minh Hiên chỉ một con lừa thấp bé trong góc hỏi: “Con này bao nhiêu tiền?”
Người môi giới nhìn con lừa, suy nghĩ một chút rồi nói: “Con này hai quan.” Trương Minh Hiên vui vẻ nói: “Rẻ vậy à? Xem ra cũng được đó chứ! Có bệnh không?”
Người môi giới lắc đầu nói: "Bệnh thì không có. Đây là con lừa do chủ nhân yêu cầu. Chủ nhân của nó là thôn dân ngoài thành, dựa vào trồng trọt mà sinh sống. Con lừa này là một tay ông ta nuôi lớn. Bởi vì bệnh nặng cần tiền mua thuốc, rơi vào đường cùng chỉ có thể bán con lừa. Giá cả cũng không đắt lắm, chỉ là dặn dò ta tìm cho nó một nhà tốt.”
Người môi giới lắc đầu cười gượng nói: "Loại lừa này người khác mua về cũng chỉ để ăn thịt, ta cũng không giúp được cho ông ấy."
Trương Minh Hiên thay đổi ánh mắt. Lúc trước phụ thân của mình cũng là bởi vì không có tiền mua thuốc nên bệnh tình trở nặng mà qua đời! Nỗi thống khổ khi nằm trên giường bệnh chờ chết, bây giờ bản thân còn nhớ như in.
Trương Minh Hiên nói: “Ta trả bốn quan, con lừa này ta mua.”
Người môi giới kinh ngạc nhìn Trương Minh Hiên, thở dài nói: “Công tử, cậu là một người tốt.”
Trương Minh Hiên lắc đầu chậm rãi nói: "Người tốt thì không dám nhận. Trước đây ta cũng rất hy vọng có người có thể đến giúp ta. Lúc trước không ai cho ta hi vọng, hôm nay ta cho người khác hi vọng, cũng coi như là an ủi trong lòng đi!"
Người môi giới nhìn Trương Minh Hiên không nói thêm gì nữa. Hắn trả tiền, nhận lấy con lừa nhỏ, còn để cho người môi giới đặt lên một bộ yên lừa, được người môi giới dìu đỡ cưỡi lên con lừa của chính mình.
Cưỡi một hồi, Trương Minh Hiên phát hiện ra một điều thú vị, hình như lừa còn tốt hơn ngựa! Vững chãi, an toàn!
Chờ đến lúc Trương Minh Hiên về đến thư điếm, Lý Thanh Tuyền kinh ngạc nhìn Trương Minh Hiên cưỡi trên con lừa nói: “Con lừa ở đâu ra vậy?”
Trương Minh Hiên phóng khoáng xoay người nhảy từ trên lưng lừa xuống nói: “Vật cưỡi của ta thế nào? Đẹp không! Ta mới mua đấy.”
Trương Minh Hiên chỉnh y phục một chút rồi đắc ý nói: “Từ hôm nay trở đi ta cũng là người có xe rồi.”
Lý Thanh Tuyền đi quanh con lừa một vòng nhìn ngắm, nói: “Nhìn cũng không tệ, chắc là ăn rất ngon.” Con lừa nhỏ hoảng sợ khẽ run rẩy, thấp giọng kêu lên một tiếng.
Trương Minh Hiên dắt con lừa đi vào nhà.
Lý Thanh Tuyền nhanh chóng đuổi theo, kêu lên: “Tỷ, nhà chúng ta có nguyên liệu nấu ăn mới rồi.”
Lý Thanh Nhã từ trong bếp ló đầu ra, vừa vặn nhìn thấy Trương Minh Hiên dắt lừa đi vào.
Lý Thanh Nhã kinh ngạc hỏi: “Ngươi mua à?”
Trương Minh Hiên gật đầu nói: “Đúng vậy!” Lý Thanh Nhã nói: “Ngươi mua thì phải chăm sóc cho tốt, không được để nhà trở nên hôi thối đó.”
Trương Minh Hiên cười nói: “Yên tâm đi, ta không phải là quan hốt cứt sao? Không thành vấn đề với ta”
Lý Thanh Nhã mỉm cười, quan hốt cứt? Ngươi thật biết đặt tên.
Trương Minh Hiên dắt con lừa đó đi theo con đường nhỏ ra phía sau. Bên cạnh nhà cầu phía sau có một khoảng đất trống, vừa vặn có thể bố trí nó ở đó.
Trương Minh Hiên đi ra, nhìn thấy Lý Thanh Tuyền đang ôm Nha Nha trong sân. Một nha đầu lớn ôm một nha đầu nhỏ, không thể nào khiến cho người ta cảm thấy yên tâm.
Trương Minh Hiên liền tiến về phía trước đón lấy Nha Nha, miệng hỏi: “Chiều hôm nay có ai đến sao?”
Lý Thanh Tuyền nói: “Có đó! Rất nhiều người.”
“Là những ai?”
"Không biết!" Sau đó bất mãn nhìn Trương Minh Hiên nói: "Bọn họ đều là đến để mua Tru Tiên. Hôm nay ngươi bỏ đi đâu vậy? Ta giúp ngươi bán sách cả ngày."
Trương Minh hiên vội vàng giải thích nói: "Ta đang làm thư điếm mới."
Lý Thanh Tuyền giậm chân nói: “Thư điếm mới buổi trưa đã làm xong rồi, còn là ta làm nữa, ngươi không làm gì cả.”
Trương Minh Hiên chợt nghĩ, hình như đúng là như vậy! Có chút lúng túng!
Trương Minh Hiên nhìn Lý Thanh Tuyền đang nổi giận đùng đùng, cẩn thận nói: “Nếu không thì ngày mai ta làm đồ ăn ngon cho ngươi, xem như là cảm ơn ngươi rồi.”
Đồ ăn ngon? Lý Thanh Tuyền hơi động lòng, nghi ngờ hỏi: “Ngươi được không?”
“Nam nhân sao có thể nói không được, yên tâm đi! Chắc chắn khiến ngươi hài lòng.”
Trang 37# 1