Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 76: Kể chuyện xưa.

Chương 76: Kể chuyện xưa.



Trong phòng bếp, Lý Thanh Tuyền nhìn cái chậu đựng non nửa cái thứ nhờn nhờ ở trước mặt, nói một cách ghét bỏ: "Đây chính là thứ mà ngươi làm à?" Trương Minh Hiên khẽ gật đầu tỏ vẻ đương nhiên.

Lý Thanh Tuyền đầy thất vọng nói: "Đúng thật là không nên tin ngươi."

Tấn Dương cũng nói với giọng điệu non nớt: "Trông xấu quá!" Lý Trì thì điên cuồng gật gù cái đầu nhỏ tỏ vẻ đồng ý.

Trương Minh Hiên cười hì hì, nói: "Đến lúc đó các ngươi đừng tranh nhau là được."

Lý Thanh Tuyền nói đầy ghét bỏ: "Có cho ta ăn ta cũng không thèm."

Trương Minh Hiên duỗi tay ra phía trước, một luồng thần lực kim sắc rót vào bên trong linh châu Thủy Mạch, linh châu bắt đầu mờ đi rất nhnh, theo ý nghĩ của Trương Minh Hiên, một luồng khí lạnh màu trắng tuôn ra từ trong linh châu tới chậu gỗ.

Tấn Dương rùng mình một cái theo bản năng, nói: "Lạnh quá!" Lý Thanh Tuyền kéo nàng lui lại hai bước.

Sau một lát, Trương Minh Hiên thu linh châu lại, chỉ thấy có một lớp băng sương ngưng tụ quanh chậu gỗ, cái thứ chất lỏng nhão nhoẹt cũng đã biến thành dạng như kem ly.

Trương Minh Hiên vô thức liếm môi một cái, vội vàng cầm muỗng múc một miếng bỏ vào trong miệng, nhắm mắt hưởng thụ, đúng là hương vị này!

Hắn lại múc một muỗng đưa cho Lý Thanh Tuyền, nói với giọng đầy chờ mong: "Ngươi nếm thử xem!"

Lý Thanh Tuyền do dự nhìn thứ trước mắt, thấy nó đẹp hơn vừa rồi, có lẽ là ăn sẽ ngon!

Nàng cầm cái muỗng đưa tới bên miệng Tấn Dương rồi nói: "Ngươi nếm thử đi."

Vì lòng tin với Lý Thanh Tuyền, Tấn Dương không chút do dự há mồm ngậm kem vào miệng, đầu tiên là nhướng mày há mồm thở ra một luồng khí lạnh, sau đó thích chí híp mắt lại.

Lý Thanh Tuyền tò mò hỏi: "Ăn ngon không?"

Tấn Dương liên tục gật đầu nói: "Ăn rất ngon, cô cô. Lanh lạnh ngọt ngọt."

Lúc này Lý Thanh Tuyền mới cầm lấy một cái muỗng khác xúc một miếng, đưa vào trong miệng, con mắt lập tức sáng lên, quả thức rất ngon.

Trương Minh Hiên hả hê nói: "Thế nào? Không lừa ngươi chứ!"

Lý Thanh Tuyền lại tiếp tục múc thêm một thìa, Trương Minh Hiên vội vàng ngăn lại.

Lý Thanh Tuyền nói với giọng khó chịu: "Ngươi muốn làm gì? Cái này là của ta."

Trương Minh Hiên thấy cái dáng vẻ giống như con mèo nhỏ bảo vệ thức ăn của nàng thì vội vàng nói: "Của ngươi, ta biết là của ngươi. Nhưng ăn luôn ở trong chậu thì trông không hay cho lắm, để ta xúc ra giúp các ngươi!" Lý Thanh tuyền suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu.

Trương Minh Hiên tìm một cái thìa lớn, bắt đầu xúc kem ra, đưa một bát cho Lý Trì.

Lý Trì vội vàng nhận lấy, cho mình luôn chén thứ nhất, hoàng thúc thật sự đối xử với mình quá tốt.

Trương Minh Hiên nói: "Bưng qua cho mẫu hậu của ngươi, nhớ sau này có món ăn ngon thì nhất định phải đưa cho phụ mẫu trước."

Lý Trì ngây thơ gật đầu, không khỏi có phần thất vọng, thì ra không phải là cho mình!

Sau đó hắn lại xúc hai bát đưa cho Lý Thanh Tuyền và Tấn Dương. Còn hắn thì bưng một bát, cười híp mắt đi tới đại sảnh.

Trong đại sảnh, Hoàng Hậu mang vẻ mặt đầy cảm động nhìn Lý Trì, liên tục khen ngợi: "Con ngoan, con đúng là đứa trẻ ngoan, con ăn đi! Nương không muốn ăn."

Lý Trì ngẩn ngơ đứng tại chỗ, không biết nên làm sao bây giờ.

Trương Minh Hiên đi tới, nói: "Hoàng Hậu tỷ tỷ, tỷ ăn đi! Nhà bếp còn nữa, một hồi ta sẽ múc cho nó."

Sau đó hắn chạy tới trước mặt Lý Thanh Nhã, đưa bát kem trong tay mình cho Lý Thanh Nhã, cười hì hì nói: "Thanh Nhã tỷ, đây là thứ ta chuẩn bị riêng cho tỷ."

Lý Thanh Nhã nhận chén, không nhìn thẳng Trương Minh Hiên, nàng xúc một muỗng nhỏ nếm thử, ánh mắt sáng lên, nói: "Không tệ!"

Lý Thanh Tuyền và Tấn Dương cũng bưng mỗi người bưng một cái bát tiến vào, vừa đi vừa nhấm nháp ngon lành.

Trương Minh Hiên nói với Lý Trì: "Ngươi đi với ta, ta xúc cho ngươi."

Ánh mắt của Lý Trì sáng lên, chạy ra ngoài theo Trương Minh Hiên, nó đã thèm món kem ly lnày ắm rồi, lúc nãy nó đã vụng trộm nếm thử một miếng, ăn rất là ngon!

Trong sân, Trương Minh Hiên và Lý Thanh Tuyền dẫn hai thằng nhóc con ngồi dưới bóng cây ăn kem, nhàm chán nhìn xung quanh.

Tại thời cổ đại cực kỳ thiếu thốn giải trí, rất khó mà giết thời gian, chí ít là Trương Minh Hiên cảm thấy như vậy.

Trương Minh Hiên chớp mắt, cười nói: "Để ta kể chuyện xưa cho các ngươi nghe đi!"

Ánh mắt của Lý Thanh Tuyền sáng lên, hỏi: "Truyện giống như Tru Tiên ư?" Tấn Dương và Lý Trì cũng mờ mịt nhìn Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên tằng hắng một cái rồi cười nói: "Không khác là mấy, không khác là mấy!"

Thấy mọi người đều bị mình thu hút sự chú ý, Trương Minh Hiên tằng hắng một cái rồi ung dung cát giọng kể: "Tại một quốc gia xa xôi, kia có một cặp Quốc Vương và Vương Hậu, bọn họ khát khao có một đứa con. Chính vì thế mà họ đã cầu nguyện với trời cao với thái độ vô cùng chân thành.

"Ngọc đế! Hai ta đều là Quốc Vương và Vương Hậu tốt, xin ngài hãy ban cho chúng ta một đứa con đi!"

Không lâu sau, quả nhiên Vương Hậu sinh ra một nàng công chúa nhỏ đáng yêu, nàng công chúa này này có làn da trắng nõn như tuyết, hai gò má đỏ như táo, mái tóc đen nhánh mềm mại, bởi vậy, Quốc Vương và Vương Hậu đã đặt tên cho công chúa là là "Công chúa Bạch Tuyết".

Thế nhưng, tiệc vui chóng tàn, mẫu thân của công chúa Bạch Tuyết mắc bệnh qua đời. Vì công chúa Bạch Tuyết mà Quốc Vương đã sắc phong một vị Vương Hậu mới, nhưng mà vị Vuơng Hậu mới này chính là một tu sĩ thông thạo pháp thuật. Tuy rằng nàng ta rất xinh đẹp, nhưng tính tình rất kiêu căng, nóng nảy. Hơn nữa, nàng ta còn hận nhất việc người khác đẹp hơn nàng ta. . . . Lúc này, cả quốc gia của Vương Tử đều rất vui mừng, bời vì công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp đã đáp ứng lời cầu hôn của Vương Tử, khi hôn lễ đang được cử hành. Những người lùn và những con động vật trong rừng rậm cũng được mời tới tham gia hôn lễ, giữa tiếng chúc phúc của dân chúng cả nước, Vương Tử và công chúa Bạch Tuyết sống hạnh phúc mãi mãi về sau." Trương Minh Hiên kể hết một mạch về câu chuyện công chúa Bạch Tuyết phiên bản phương Đông.

Thẳng đến khi câu chuyện kết thúc, Lý Thanh Tuyền mới nhếch miệng nói: "Thật là giả dối!"

Đôi mắt của Tấn Dương lại tràn ngập những ngôi sao nhỏ, vui vẻ nói: "Ta cũng muốn làm công chúa Bạch Tuyết." Hai mắt Lý Trì cũng sáng lên, không biết đang suy nghĩ về điều gì trong lòng.

Tấn Dương kéo ống tay áo của Trương Minh Hiên, nói: "Còn nữa không hoàng thúc, ta còn muốn nghe nữa." Lý Trì cũng nhìn Trương Minh Hiên với ánh nhìn đầy mong đợi.

Tuy Lý Thanh Tuyền thì thầm trong miệng: "Giả dối, câu chuyện này đúng thật là giả dối." Nhưng chân vẫn không nhúc nhích, lỗ tai cũng dựng lên.

Trương Minh Hiên cười nói: "Được, ta lại kể cho các ngươi một câu chuyện khác. Tên của câu chuyện này là bộ quần áo mới của Hoàng Đế, tương truyền ở một nơi xa xôi, có một Hoàng Đế vô cùng thích mặc quần áo mới. . . Nhóm nội thần của hắn đi theo sau hắn, tay nâng một cái đuôi áo không tồn tại." Hắn lại kể xong câu chuyện bộ quần áo mới của Hoàng Đế.

Lý Thanh Tuyền khinh bỉ nói theo lệ: "Lại một câu chuyện giả dối."

Trái lại Lý Trì và Tấn Dương không có cảm giác gì, mà chỉ thấy rất thú vị!

Lúc này, Hoàng Hậu và Lý Thanh Nhã đi ra bên ngoài, dáng vẻ rất hòa thuận thân thiết.

Hoàng Hậu vẫy tay nói với Tấn Dương và Lý Trì: "Chúng ta đi."

"Dạ!" Tấn Dương quay đầu nhìn về phía Trương Minh Hiên, nói không ngừng: "Hoàng thúc, ta sẽ tới tìm ngươi."

Lòng của Trương Minh Hiên cảm thấy dễ thương muốn chết chết rồi, đưa tay vuốt vuốt tóc của nàng rồi nói: "Ta cũng sẽ nhớ ngươi."


Trang 39# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất