Chương 83: Thư điếm lại bị bao vây
Trương Minh Hiên kề sát vào khe cửa nhìn một lúc mới thở phào một hơi, hoá ra là người quen! Hắn cười hì hì mở cửa, ngoài cửa, Tấn Dương, Lý Trị và một thanh niên thanh tú đang đứng, đằng sau còn có một người trung niên dáng vẻ cung kính, đương nhiên cũng không thiếu một đội cấm vệ.
Lý Trị Tấn Dương nhu thuận lên tiếng chào: "Chào hoàng thúc!"
Thanh niên do dự một chút mới hạ mình chào một câu: "Chào hoàng thúc!"
Trương Minh Hiên kinh ngạc nhìn thanh niên, chắc đây cũng là con trai của Lý Thế Dân, vì thế hắn cũng cười chào: "Chào mọi người."
Hắn nhích người qua bên nhường đường: "Mọi người vào đi!"
Tấn Dương kéo tay Lý Trị cười hì hì chạy vào phòng, gọi to: "Cô cô ~ cô cô ~ "
Trong nhà Lý Thanh Tuyền bất đắc dĩ trợn mắt khinh thường: "Tiểu hài tử phiền chết được!"
Thanh niên gật đầu chào Trương Minh Hiên rồi đi thẳng vào trong.
Người trung niên thì lại cúi đầu vái chào Trương Minh Hiên: "Vi thần là Phùng Quảng Nhạc ở Ngự thiện phòng bái kiến. . . Bái kiến. . ."
Phùng Quảng Nhạc đột nhiên phát hiện mình không biết nên xưng hô với vị hoàng thân quốc thích này thế nào, lo tới mức da đầu tê rần, chân tay run rẩy.
Trương Minh Hiên cũng phát hiện ông ta đang xấu hổ, vì thế cười nói: "Ta tên Trương Minh Hiên, cứ gọi thẳng tên ta là được."
Phùng Quảng Nhạc nghe Trương Minh Hiên nói tên thì vô cùng ngạc nhiên, hoàng thân quốc thích sao lại không họ Lý. Nhưng vẫn hành lễ cung kính vái chào: "Bái kiến Trương công tử."
Trương Minh Hiên gật đầu dẫn ông ta vào nhà.
Trong sân, Lý Trị, Tấn Dương đang cười vui vẻ vây quanh Lý Thanh Tuyền.
Trương Minh Hiên cười nói: "Tấn Dương, Tiểu Lý Trị, hôm nay sao hai đứa chạy tới đây? Có chuyện gì không?"
Tấn Dương nhìn Trương Minh Hiên hai mắt sáng rực, ngọt ngào kêu: "Hoàng thúc, con muốn ăn kem."
Cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn của mình ra bất mãn nói: "Ngự trù trong cung không biết làm."
Phùng Quảng Nhạc vội vàng cúi đầu nói: "Vi thần hổ thẹn!"
Trương Minh Hiên cười nói: "Muốn ăn kem à. Chuyện nhỏ!" Nói rồi nhìn sang thanh niên bình tĩnh đứng cảnh: "Phải xưng hô ngươi thế nào đây?"
Thanh niên khiêm tốn chắp tay chào: "Lý Khác."
Trương Minh Hiên ngạc nhìn nhìn y vài lần, đây là Lý Khác? Người có mẫu thân là tiền triều công chúa ấy à? Xem chừng rất khiêm tốn! Cũng đúng, thân phận mẫn cảm vậy, không khiêm tốn cũng không được.
Trương Minh Hiên chỉ hơi tò mò về thân vậy y xíu, hỏi xong thì không thèm khách khí sai sử: "Đi chuẩn bị cho ta ít sữa."
Nhưng thân phận một hoàng tử chưa đủ để làm làm hắn biến sắc, hắn còn là hoàng thúc đây này!
Lý Khác kinh ngạc tự chỉ vào mình, hỏi: "Taấy à?"
Trương Minh Hiên gật đầu tỏ vẻ đương nhiên: "Đương nhiên là ngươi. Làm đồ ăn cho đệ đệ muội muội của ngươi, ngươi không định phụ chút gì à?"
Lý Khác cười đáp: "Được rồi!"
Phùng Quảng Nhạc vội vàng nói: "Sao cần điện hạ phụ giúp chứ? Cứ giao cho hạ quan làm là được, vừa hay hạ quan cũng muốn học làm kem với Trương công tử, cứ giao cho hạ quan hết là được."
Trương Minh Hiên liếc nhìn ông ta vài cái, bất mãn bĩu môi, bái sư cũng không thèm cầm quà theo, trừ điểm!
Sau đó, Lý Khác vào trong lấy sữa, Trương Minh Hiên chỉ huy Phùng Quảng Nhạc quấy trứng gà.
Ngay lúc họ đang bận rộn cho việc làm kem.Bên ngoài đã tụ tập mấy trăm người đang không ngừng kêu la, Trương Tuấn trốn trong tiệm đóng chặt cửa, khóc không ra nước mắt luôn! Ta cũng rất tức giận được không hả, các người không đi tìm tác giả, chạy tới tìm ta làm gì? Không ít thứ bị ném rầm rầm vào cửa, Trương Tuấn nghe là hai mắt giật liên tục.
Có người kêu rên: "Bình tĩnh mẹ nó ấy, lão tử không bình tĩnh nổi!"
"Hu hu hu ~ Bích Dao! Rõ là có thể giúp Bích Dao sống lại mà! Phù thuỷ chỉ nói một chữ nữa là được rồi mà! Hu hu hu hu~" Một nữ tử cầm khăn tay lau nước mắt, hai mắt đỏ bừng trừng thư điếm.
"Giờ ta đã hiểu lời gã họ Trương kia nói hồi sáng này rốt cục có ý gì, ta còn tưỡng hắn là người tốt thật chứ, đúng là chọc mù mắt ta mà."
Trong hoàng cung, hoàng hậu cầm Tru Tiên bản bìa cứng, bất đắc dĩ cười khổ: "Thật muốn đánh tiểu tử ngu ngốc đó một trận."
Trong hoàng thành không biết có bao nhiêu người vì một quyển Tru Tiên này mà ruột gan đứt khúc, nghiến răng nghiến lợi muốn xử Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên không thèm để tâm tới mấy thứ này, cửa lớn đóng lại, mặc kệ bên ngoài sóng to gió lớn thế nào.
Tất cả mọi người tụ lại dưới tàng cây, vừa nghe tiếng ve kêu vừa ăn kem, cực kì thích ý.
Lý Khác ngồm ngoàm ăn một muỗng to, cười nói: "Ta rốt cục biết tại sao Tấn Dương lại thích kem như vậy, mùa hè ăn cái này quả nhiên đúng là hưởng thụ."
Phùng Quảng Nhạc cười khổ: "Tên món này là kem, ta vốn tưởng rằng đó là món điểm tâm dùng tuyết để làm, hoá ra là dùng sữa và trứng gà đông lại mà thành, quả nhiên là ý tưởng kì diệu. Bội phục! Bội phục a!"
Trương Minh Hiên đắc ý: "Còn có thể bỏ thêm một ít nước trái cây vào trong, phối ra những khẩu vị khác, tỷ như vị dưa hấu, vị đào."
Phùng Quảng Nhạc nghiền ngẫm nói: "Thụ giáo!"
Trương Minh Hiên chớp mắt, nhìn Lý Khác hỏi: "Ngươi có quen ai ở công bộ không?"
Trong lòng Lý Khác dâng lên vô số suy nghĩ, câu này của hắn có ý gì? Hỏi thăm nhân mạch của ta à? Hay là hắn có quen ai ở công bộ định giới thiệu cho ta? Cũng hoặc hắn đang muốn thăm dò ta?
Thế nhưng ngoài mặt y vẫn như bình thường cười nói: "Công bộ ta quả thật không quen lắm, cũng không có người quen nào. Nhưng nếu nhờ bọn họ mấy chuyện nhỏ nhặt, chắc họ cũng sẽ không từ chối đâu." Y trả lời cẩn thận, không có người quen, nhưng vẫn có thể nói chuyện, nhưng cái gì là chuyện nhỏ? Vậy phải xem ý của y thế nào.
Trương Minh Hiên hoàn toàn không nghe được ẩn ý trong lời y, thất vọng nói: "Vậy à? Chuyện này của ta chắc cũng không nhỏ mấy đâu!"
Lý Khác cười nói: "Hoàng. . . Hoàng thúc, không ngại thì cứ nói ra thử đi."
Trương Minh Hiên nói: "Ta định xây một toà nhà, ước chừng cao khoảng bốn tầng, mỗi tầng hai phòng, mỗi phòng có thể chứa khoảng chừng năm trăm người."
Lý Khác sửng sốt một lúc mới nói: "Cần chỗ cho nhiều người ngồi vậy làm gì?? Quản lý học đường à? Những thứ khác thì sao? Như hoa viên hay hồ nước gì đó?"
Trương Minh Hiên lắc đầu nói: "Không cần, mấy thứ đó đều không cần, sân cũng không cần nốt."
Lý Khác cười khan nói: "Hoàng thúc yêu cầu quá đặc biệt, ta về sẽ giúp thúc hỏi thăm thử xem."
Trương Minh Hiên vui vẻ nói: "Hoàng chất, chuyện này phiền ngươi vậy, ta có việc cần dùng gấp lắm."
Khoé miệng Lý Khác co rút, hoàng chất? Xưng hô quỷ quái gì thế kìa.
Tấn Dương lôi kéo Trương Minh Hiên cánh tay, chờ mong nhìn Trương Minh Hiên nói: "Hoàng thúc, conmuốn nghe kể chuyện, thúc kể chuyện cho connghe đi!"
Trương Minh Hiên cười nói: "Được rồi, được rồi, để ta kể chuyện cho tiểu công chúa nghe nhé. Hôm nay chúng ta nghe câu chuyện về sói nào."
Lý Khác thì tỏ vẻ không quan tâm lắm, sói? Thứ động vật gian xảo này có gì hay để kể chứ, là có ẩn ý gì khác à?
Lý Trị, Tấn Dương hai mắt toả sáng nhìn Trương Minh Hiên, hai đứa biết, hoàng thúc kể chuyện rất hay, còn phụ hoàng thì không biết kể chuyện gì hết.
Trương Minh Hiên từ tốn kể: "Có một ngày, một đứa trẻ chăn dê, dắt đàn dê của mình lên núi ăn cỏ, nó ở trên núi thấy chán quá, bèn la vọng xuống dưới núi: Chó sói tới, chó sói tới... Nhưng lúc này đây, các thôn dân không ai thèm tới nữa, kết quả đàn dê của nó đều bị sói cắn chết hết."
Trương Minh Hiên kể chuyện xong, cười cười nhìn Tấn Dương nói: "Thông qua câu chuyện này, hai đứa học được bài học gì?"
Tấn Dương không hiểu hỏi lại: "Tại sao phải đi chăn dê?" Lý Trị cũng đầy mặt không hiểu nhìn Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên hết biết nói gì, hình như hơi bị thất sách rồi, mấy câu chuyện gần sát đời sống của dân chúng thế này mấy nhóc này làm sao mà nghe hiểu được chứ.
Trang 43# 1