Chương 90: Cẩn thận với người có tâm địa gian xảo
Hai người trải qua khó khăn gian khổ bôn ba mới đến được nơi mà Trương Minh Hiên mới mua, cũng chính là công ty giải trí Uy Nạp.
Trương Minh Hiên chỉ tay vào đống đổ nát bên cạnh nói: "Chính là chỗ này."
Vương Ngũ ở trong căn nhà đổ nát, nhìn rồi đi thám thính một lúc, trở về bên cạnh Trương Minh Hiên cung kính nói: "Những cái này đều phải gỡ bỏ xuống xây dựng lại, đại khái mất khoảng nửa năm."
Trương Minh Hiên cau mày nói: "Nửa năm thì lâu quá."
Đến đây, Vương Ngũ do dự một chút rồi nói: "Vương Gia, nửa năm đã là nhanh rồi. Ngài muốn bao lâu?"
Trương Minh Hiên duỗi ba ngón tay, rồi thu hồi lại hai ngón nói: "Một tháng."
Vương Ngũ bị dọa đến mức run lên một cái, con mắt đảo một vòng kiên cường nói: "Ngài giết ta đi!"
Trương Minh Hiên tức giận nói: "Ta giết ông làm gì? Ta cần ông xây nhà cho ta."
Vương Ngũ mang vẻ mặt đau khổ nói: "Một tháng, tiểu nhân thật sự không làm nổi!"
Trương Minh Hiên nói: "Một mình ông cần nửa năm, tìm thêm vài người nữa không phải là một tháng sao."
Vương Ngũ cười khổ nói: "Nếu như đơn giản như thế thì đã tốt, trừ phi. . . . . trừ phi. . . ."
Trương Minh Hiên tò mò hỏi: "Trừ phi cái gì?"
Vương Ngũ do dự một lúc rồi nói: "Trừ phi ngài có thể mời được tu sĩ trong Đạo Minh đến giúp."
Tu sĩ sao? Trương Minh Hiên gật gật đầu, trong nhà có mà! Lập tức vỗ ngực, miệng hào khí nói: "Tu sĩ thôi mà, chuyện nhỏ."
Vương Ngũ nói: "Vậy thì được, ngài có thể mời được tu sĩ đến giúp thì ta có thể bảo đảm một tháng có thể xây xong."
Trương Minh Hiên phất phất tay nói: "Tu sĩ giao cho ta, ông đi chuẩn bị đi!"
Vương Ngũ khom lưng cung kính đáp: "Vâng." rồi lui xuống.
Trương Minh Hiên cười khà khà, đi về thư điếm.
Trương Tuấn đang sưng mặt sưng mũi dựa trên khung cửa, cười mà như không cười nhìn Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên ngượng ngùng cười nói: "Buổi trưa tốt lành!"
Trương Tuấn chỉ vào mặt mình rồi nói: "Huynh thấy dáng vẻ của ta dường như tốt lắm sao?"
Trương Minh Hiên giả vờ kinh ngạc nói: "Trương huynh làm sao vậy? Đi đấu vật sao?"
Trương Tuấn lập tức hét lên nói: "Ta làm sao huynh không biết sao?'
Trương Minh Hiên lắc đầu nói một cách mù mờ: "Ta thật sự không biết."
"Không biết? Cáo thị dán bên ngoài thư điếm Thanh Vận là sao? Nói cái gì mà tác giả Tru Tiên và thư điếm mỗi người đi một ngả, có chuyện gì xin vui lòng liên hệ với thư ốc Bút Thú. Cái huynh viết là thứ gì vậy? Lại còn để Bích Dao chết một lần, không những không nhắc nhở ta trước lại còn khiến cho tất cả những người muốn kiếm chuyện đều đến chỗ ta, bản thân huynh cũng chẳng hề quan tâm, có ông chủ nào như huynh không?"
Trương Minh Hiên nhìn Trương Tuấn mặt đỏ tía tai, mặt đầy giận dữ. Đột nhiên cảm giác có chút lúng túng, bị phát hiện rồi!
Trương Minh Hiên mặt dày nói: "Đây không phải là giới thiệu khách hàng qua đó sao! Thật sự không có ý gì khác."
Trương Tuấn khuôn mặt bầm dập nói: "Khách hàng huynh giới thiệu qua, nhưng họ đều đánh ta đó!" Trương Minh Hiên câm nín không dám trả lời.
Sau nửa ngày, kìm nén nói ra một câu: "Ngươi muốn nghỉ việc sao?"
Trương Tuấn bất mãn nói to: "Bây giờ huynh muốn đuổi ta đi? Đồ qua cầu rút ván!"
Trương Minh Hiên vội vàng nói: "Tất nhiên không phải rồi, ta chỉ là lo ngươi lại bị đánh mà thôi."
Trương Tuấn khẽ hừ một tiếng rồi nói: "Vậy đa tạ ông chủ đã quan tâm, nghỉ việc là việc không thể."
Trương Minh Hiên kinh ngạc nhìn Trương Tuấn, hắn trung thành với ta như thế sao? Phải chăng ta đã có chút sai?
Trương Tuấn do dự một lúc rồi nhỏ tiếng hỏi: "Vậy nữ nhân trong trạch viện của huynh có chuyện gì vậy? Đều là. . . . . đều là người của huynh sao?"
Trạch viện? Nữ nhân? Trương Minh Hiên cứ nghĩ rằng nữ nhân mà hắn nói là tỷ muội Lý Thanh Nhã, nhưng nhìn vào ánh mắt của Trương Tuấn đang nhìn về phía bên cạnh thì lập tức phản ứng lại.
Trong lòng có chút bất ngờ, chỉ về phía đại trạch bên cạnhnói: "Ngươi là đang nói về họ?"
Trương gật đầu liên túc, hai mắt sáng lên mấy phần.
Trong đôi mắt của Trương Minh Hiên đều hiện ra vẻ chìm đắm trong ái tình của Trương Tuấn, được thôi! Lại là một ngoan nhân(*) có thể so với Ninh Thái Thần.
Trên nguyên tắc tự do yêu đương, Trương Minh Hiên nói: "Bọn họ hả! Có lẽ được coi như là nhân viên của ta, là nha hoàn, người ở đi!"
Trương Tuấn kinh ngạc nói: "Chỉ là nha hoàn? Không có quan hệ gì khác?"
Trương Minh Hiên gật đầu nói: "Không có."
Trương Tuấn thầm nói một cách vui mừng: "Nha hoàn, nha hoàn cũng được!"
Trương Minh Hiên nhìn Trương Tuấn đang tựa vào khung cửa, hồn ở trên mây, khóe miệng mỉm cười, mặt mày ẩn tình, không biết đang nghĩ điều gì. Thôi kệ đi, như vậy cũng tốt, chí ít không phải lo Trương Tuấn sẽ chạy mất.
Trương Minh Hiên lắc lắc đầu, cảm thán một chút về sự vĩ đại của tình yêu rồi đi vào trong đại trạch.
Bên trong trạch viện, lũ tiểu quỷ túm năm tụm ba tụ tập với nhau, bọn chúng vây quanh một quyển sách rồi đọc một cách cẩn thận, ngay cả Trương Minh Hiên đi vào cũng không hề hay biết.
Trương Minh Hiên ra sức tằng hắng một cái, lập tức làm cho lũ quỷ giật mình, vội vàng đứng lên xếp thành hàng ngũ ngay ngắn.
Trương Minh Hiên cười nói: "Các ngươi đang xem sách gì đấy?"
Dung Mỗ cung kính đáp lại: "Là truyện truyền kỳ tên là Tru Tiên."
Trương Minh Hiên gật đầu nói: "Tru Tiên hả? Là một cuốn sách hay."
Lũ quỷ thở phào nhẹ nhõm.
Trương Minh Hiên nhe răng cười: "Các ngươi lấy tiền đâu mà mua sách? Không phải là đi ăn trộm đó chứ!" Sắc mặt lũ quỷ thay đổi, nhìn về phía một ma nữ.
Trương Minh Hiên nhìn theo ánh nhìn của lũ quỷ, đây không phải là ma nữ vô cùng thảm thương sao?
Ma nữ hơi cúi chào rồi nói: "Khởi bẩm công tử, bộ sách này là do tiểu nữ trị thương, bôi thuốc cho ông chủ thư điếm mà đổi lấy được."
Hai mắt Trương Tuấn lóe sáng, mặt đầy tò mò hỏi: "Ngươi nói kỹ chút đi."
Ma nữ đáp lại: "Vâng, công tử! Buổi trưa hôm qua bên ngoài rất ồn ào, rất nhiều người vây phía ngoài tiểu thư điếm, bọn ta dường như còn nghe thấy tên của công tử trong tiếng kêu ầm ĩ của họ."
Lũ quỷ trộm nhìn Trương Minh Hiên một chút, Trương Minh Hiên dường như có chút ngượng ngùng.
Ma nữ tiếp tục nói: "Sau đó rất nhiều quan binh đã tới, bắt tất cả bọn họ đi. Lúc chiều thì ngài và tiểu thư đến rồi."
Trương Minh Hiên vội vàng hỏi: "Dừng, đoạn này bỏ qua."
"Vâng! Sau khi ngài và tiểu thư phi thiên rời đi, thì ông chủ thư điếm quay trở lại, vừa mới đến trước cửa thư điếm đã bị ba người đàn ông cao to vạm vỡ chụp bao tải lại đánh cho một trận.
Trương Minh Hiên khóc không ra nước mắt, không phải là đã nói bỏ qua rồi sao? Sao vẫn nhắc đến chuyện ta phi thiên, thật là mất mặt quá!
Ma nữ tiếp tục nói: "Lần trước hắn từng vào đây với ngài, ta nghĩ có thể các ngài quen nhau, ta với Hoàng Bội ra ngoài dìu hắn vào trong thư điếm, còn chế chút thảo dược cho hắn thoa lên."
Trương Minh Hiên kinh ngạc hỏi: "Ngươi còn am hiểu về thảo dược?"
Ma nữ khẽ cười nói: "Tiểu nữ không am hiểu về dược lý, chỉ là đập nát một chút cỏ tạp rồi cho thêm chút quỷ lực vào thôi."
Trương Minh Hiên gật gật đầu, ra hiệu cho Ma nữ tiếp tục kể.
Ma nữ hé miệng khẽ cười rồi nói: "Vị công tử kia cứ nhất quyết báo đáp chúng tôi, còn muốn mời bọn ta ăn cơm. Thật sự không thể trì hoãn, ta yêu cầu hắn đưa ta bộ "Tru Tiên" này, tất cả những người trưa hôm qua đều đến vì Tru Tiên, bọn ta rất tò mò trong Tru Tiên viết cái gì."
Trương Minh Hiên gật đầu nói: "Ta hiểu rồi. Ngươi tên là gì?"
Ma nữ sững người, nói: "Tiểu nữ tên Vương Tinh."
Trương Minh Hiên vỗ tay nói: "Bây giờ ta sẽ tiếp tục dạy các ngươi cách quay phim chụp ảnh."
Trong âm thanh ma khóc quỷ hờn, Trương Minh Hiên lại một lần nữa bắt đầu buổi đặc huấn ma quỷ.
(*) Ngoan nhân: Chỉ một người có năng lực hơn người trong một phương diện nào đó.
Trang 46# 2