Chương 42: Mượn giả giải oan! (2)
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, đồng thời cũng lưu ý lấy âm thanh từng câu từng chữ của nữ tử.
"Có thể nhìn thấy, cũng có thể nghe thấy, mặc dù ta sợ hãi quỷ hồn, nhưng không thể để ác nhân nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật, lại càng không chịu được ngươi có oan không có chỗ giải, cứ thế hóa thành lệ quỷ ở trước nơi công chính nghiêm minh này..."
Theo tiếng nói của Dịch Thư Nguyên hạ xuống, rất nhiều người theo bản năng cảm thấy có chút lạnh, không ít người thuận theo tầm nhìn của Dịch Thư Nguyên nhìn ra ngoài công đường, dĩ nhiên là cái gì cũng không thấy.
"Dịch tiên sinh, ngươi..."
"Đại nhân —— xin cho tại hạ một khắc là được!"
Lúc này Dịch Thư Nguyên cũng bất chấp bất cứ giá nào rồi, trong lúc nói chuyện liền giữa lên công đường, đối mặt cùng Huyện lệnh, ánh mắt thanh tịnh sáng ngời, trên người như có chính khí, để cho tôn sư một huyện nói không ra lời.
Dịch Thư Nguyên lần nữa nhìn ngoài công đường, rất tốt, nàng ta đã ổn định không ít, chuyện tiếp theo thì phải dựa vào bản thân hắn rồi!
"Cô nương, Dịch mỗ thấp cổ bé họng, càng không có năng lực gì quá lớn, tối nay nguyện mượn thân mình, giúp ngươi mở miệng thổ lộ hết oan khuất, huyện tôn đại nhân định sẽ phán xử giúp ngươi!"
Mượn thân? Bạch y nữ tử sửng sốt một chút, tất cả mọi người ở đây cũng sửng sốt một chút.
"Tiên sinh, ta làm như thế nào mượn thân của ngài? Tiên sinh sẽ ra ngoài dạy ta sao? Tiên sinh? Ngài không đi qua đây sao? Tiên sinh —— "
Nhưng bất luận nữ tử áo trăng gọi thế nào, Dịch Thư Nguyên đều không đi ra ngoài, chẳng những không đi ra ngoài, ngược lại còn từng bước một đi về phía công đường, đi đến phía sau Đỗ Phương, nhìn qua gã một cái, sau đó liền nhìn về phía cửa lớn sau lưng.
"Mời cô nương, tiếp theo mượn miệng của ta, nói ra tất cả oan tình của mình!"
"Tiên sinh ——ta không vào được bên trong công đường! Tiên sinh ——"
Nữ tử áo trắng lo lắng hô to, nàng còn tưởng rằng Dịch Thư Nguyên không biết việc này, dưới tình thế cấp bách, nàng lui ra phía sau vài bước, vậy mà lại muốn thử lần nữa phóng tới cửa lớn.
Nhưng Dịch Thư Nguyên cúi đầu thấp xuống, tận lực bảo trì bình tĩnh trong lòng, điều chỉnh hơi thở của bản thân, vào lúc nữ tử áo trắng sắp vọt tới trước cửa liền nhẹ giọng mở miệng.
"Đại nhân..."
Đỗ Phương tạm thời quên mất đau đớn, cả nữ tử áo trắng sắp đến trước cửa cũng ngây ngẩn cả người.
Đây không phải là giọng của Dịch Thư Nguyên, đây là giọng của của một cô gái, xác thực mà nói, đây là giọng của Hà Hân!
Đây chính là kế sách của Dịch Thư Nguyên, hắn là một văn lại, tuy rằng Ngô Minh Cao coi trọng hắn, nhưng ở Huyện lệnh này đoán chừng căn bản không tính là cái gì, không thể nào hắn nói mình có thể thấy quỷ có thể nói chuyện với quỷ thì người ta sẽ tin, trong mắt người ngoài sợ là chỉ thấy Dịch Thư Nguyên đang nói chuyện với không khí.
Cho nên Dịch Thư Nguyên cần một loại phương thức khiến cho tất cả mọi người có thể lập tức tin tưởng.
"Là Hà cô nương! Là Hà cô nương!"
Trong tiếng kêu vui mừng của Đỗ Phương, vào thời khắc này, tất cả mọi người trong công đường, từ Huyện lệnh cho tới nha dịch, tất cả mọi người đều nổi hết cả da gà lên.
Giờ khắc này, tâm tình của Dịch Thư Nguyên của dâng lên, mặc dù ta chỉ là một người kể chuyện, mặc dù ta cũng có đố kỵ và sợ hãi đối với ma quỷ, mặc dù ta không có bổn sự gì lớn, nhưng Dịch Thư Nguyên ta vẫn có năng lực giúp ngươi như cũ!
"Đại nhân... Dân nữ chính là Hà Hân!"
Dịch Thư Nguyên lần nữa mở miệng, nếu như hai chữ lúc ban đầu kia còn điều chỉnh thấp giọng, giờ phút này đã nhấn nhá từng chữ rõ ràng, giống như đúc giọng nói của Hà Hân.
Huyện lệnh hít sâu một hơi, một cỗ cảm giác lạnh lẽo từ chân chảy thẳng lên tới đỉnh đầu, chỉ cảm thấy da đầu run lên!
"Ngươi, ngươi có oan khuất gì..."
Vừa nãy Lâm Huyện lệnh còn trung khí mười phần, quan uy cường thịnh, giờ phút này nói chuyện cũng không có bao nhiêu tự tin, cho dù y là tôn sư một huyện, nhưng cũng không thể nào không sợ loại chuyện gặp quỷ trong đêm này, sư gia bên đó thì ngay cả bút cũng sắp cầm không vững nữa rồi.
Hai hàng nha dịch bên cạnh cũng gắt gao cầm chặt lấy thủy hỏa côn, nếu như không phải bọn họ đã tích lũy thói quen lâu ngày, lúc này đã có một loại kích động nhịn không được muốn bỏ chạy, ngay cả vài người bộ khoái thân mang võ công vừa đuổi tới ngoài công đường không lâu kia cũng tay chân lạnh buốt.
Nghe tông giọng của Huyện lệnh, Dịch Thư Nguyên biết rõ việc này đã thành hơn phân nửa rồi, hắn ổn định tâm tính, lần nữa sâu kín mở miệng.
"Mời đại nhân thả Đỗ công tử ra trước!"
Huyện lệnh nhìn Đỗ Phương bị đánh thảm, nhanh chóng hạ lệnh cho hai bên.
"Không cần đánh không cần đánh, dẫn gã đi, lại mời lang trung trị liệu cho gã!"
Đỗ Phương vừa bước vừa quay đầu lại, được người bên cạnh luống cuống tay chân đỡ rời khỏi, Dịch Thư Nguyên cúi đầu cũng lần nữa nói chuyện.
"Dân nữ nguyên là người La Huyện Ngô Châu, bị ác thương kia bắt từ Ngô Châu tới, ta không muốn bị nhục, cận kề cái chết không chịu, bị ác thương kia hại chết sau đó liền trầm thi xuống sông Nga..."
Nói đến đây, giọng nói Dịch Thư Nguyên hóa nữ thoáng dừng lại, những câu này chính là lời mà Đỗ Phương trước kia nói qua, phần sau còn cần Hà Hân phối hợp.
"Toàn bộ câu chuyện trong đó, mời huyện tôn đại nhân nghe ta nói..."
Dịch Thư Nguyên hơi hướng mặt ra phía ngoài cửa, cô nương, hiện giờ Dịch mỗ không tiện nói rõ với ngươi, nhưng ám hiệu này cũng đủ rõ ràng đi? Dịch Thư Nguyên nghĩ thầm trong lòng như vậy, hy vọng người kia không cần hắn phải làm tiếp những cái ám chỉ khác.
Quả nhiên nữ tử ngoài cửa lớn đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng lại, lập tức nói về phía trong nội đường.
"Tiểu nữ nguyên là một chi nữ một hộ thợ đan tre La Huyện Ngô Châu, hàng thứ ba trong nhà, trên có..."
"Tiểu nữ nguyên là chi nữ một hộ thợ đan tre La Huyện Ngô Châu..."
Nữ tử áo trắng nói một câu, Dịch Thư Nguyên cũng lập tức mở miệng, giọng nói ngữ điệu hầu như giống như đúc.
Theo không ngừng nói ra, nữ tử áo trắng gần như là đã quên về việc truyền lời, tâm tình càng lúc càng trở nên kích động, bi thương nổi lên, thút thít nỉ non lên tiếng.
Mà Dịch Thư Nguyên vậy mà một tia giọng điệu cũng không hề rơi xuống, đồng dạng bi thiết nói ra, mặc dù đưa lưng về phía nữ tử, nhưng ngay cả một chút thái độ cũng có vài phần giống nhau.
Bên trong công đường huyện nha, nguyên bản nhiều người sợ hãi cũng theo Dịch Thư Nguyên tự thuật dần dần bị bản thân của sự kiện hấp dẫn, trái tim dần dần dâng lên tức giận!
-