Chương 115: Côn ca khu ma
Thuyền trưởng dùng một chiêu "Đũa công kích" chí mạng, mọi người ở đây đều lập tức yên tĩnh, ngay cả oán linh đều hết sức kinh ngạc.
Nếu không phải có tên đần độn này, khi nãy mình đã thật sự xong đời rồi.
Chỉ thấy thuyền trưởng vung áo choàng Hổ Điêu trên người lên, động tác thành thạo rất chuyên nghiệp, nếu như không vung mấy ngàn lần, tuyệt đối sẽ không vung ra được loại khí thế này.
- Lại dám động thủ ở trên địa bàn bản thuyền trưởng! Ta thấy ngươi chán sống rồi!
Thuyền trưởng lên tiếng quát, liếc tất cả mọi người.
Nhưng Dạ Côn làm sao cảm giác, thuyền trưởng này có chút... có chút gì ấy nhỉ, trong kẽ răng hình như còn có cọng rau, khóe miệng càng có chút... ai nha, trời ạ...
Chỉ thấy oán linh chậm rãi quay người nhìn về phía thuyền trưởng.
Thuyền trưởng sững sờ, lập tức nghĩa chính ngôn từ quát:
- Thân là một tên Kiếm Hoàng, thế mà lại khi dễ một đứa bé, đúng là khiến người ta đau lòng mà. Hài tử, ngươi không sao chứ?
Mọi người ngơ ngác nhìn thuyền trưởng tiến đến, thế mà ngồi xổm ở trước người oán linh, nhéo nhéo khuôn mặt oán linh.
Trời ạ!
Thuyền trưởng à, ngươi không nên xuất hiện thì tốt hơn, ngươi như thế sẽ không toàn mạng.
- Thuyền trưởng! Đây là oán linh! Vị vừa rồi là Ngũ Quái Khu Ma Nhân, đang khu ma!!!
Rốt cuộc có một công dân lương thiện nói tin tức quan trọng này cho thuyền trưởng biết.
Thuyền trưởng nghe xong dừng một chút, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của oán linh:
- Sớm biết ngươi là oán linh, ta đã không ra ngoài rồi, thật có lỗi, quấy rầy...
Mọi người:......
Oán linh từ trong kinh ngạc hoàn hồn, một tay đập tới.
Ầm!
Thuyền trưởng đáng thương lập tức bay ra, đụng văng bàn ghế bên cạnh, khiến cho khắp nơi bừa bộn...
Thuyền trưởng lung lay đầu, nhìn về phía Không Hư:
- Người kia, đừng thổ huyết! Mau nhanh chóng khu ma!!!
Không Hư căm tức nhìn thuyền trưởng, nói thật, nếu như phải lựa chọn giữa oán linh và thuyền trưởng, y sẽ chọn chém vị thuyền trưởng này trước
- Ngươi là nhân loại ngu xuẩn nhất ta từng gặp, quả thật cảm thấy bi ai thay nhân loại các ngươi.
Oán linh căm tức nhìn thuyền trưởng, chậm rãi đi đến chỗ của y, mà mấy người bên cạnh thuyền trưởng đã nhanh chân chạy trước.
Thuyền trưởng mang theo tâm tình nặng nề nói ra:
- Không ngờ xuất hiện oán linh, chẳng lẽ ở đây chỉ có một Khu Ma Nhân thôi sao?
Thuyền trưởng vừa dứt lời, ánh mắt tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Dạ Côn.
- Thuyền trưởng, nơi này còn một Khu Ma Nhân chuyên nghiệp khác!
Một người trong đó tranh thủ thời gian hô, mặc dù thoạt nhìn không đáng tin cậy cho lắm, thế nhưng hiện tại chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống.
Thuyền trưởng nhìn về phía đoàn người Dạ Côn, lên tiếng hô:
- Khu Ma Nhân! Đứng vững, bản thuyền trưởng trở về lấy trang bị rồi tới giúp ngươi!!!
Nói xong, thuyền trưởng liền chạy.
Mọi người thấy thuyền trưởng chuồn đi, thầm nghĩ lưu lại chết là cái chắc, cho nên bọn họ đều chạy cùng một chỗ với thuyền trưởng.
Nguyên bản "Phòng Có Việc" nào nhiệt tưng bừng, thoáng cái đã hoàn toàn yên tĩnh.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền liếc nhau, Côn ca mặc dù ngưu bức, thế nhưng chỉ sợ oán linh không e ngại phong mang của Côn ca.
Đợi thêm một lúc, nếu như Côn ca chảy máu, chúng ta liền tranh thủ thời gian chạy, đi gọi người.
- Đại ca! Để cho ta tới! Ngươi cùng tẩu tẩu chạy đi!
Dạ Tần gầm thét, keng một tiếng rút bội kiếm bên hông ra.
Nguyên Chẩn cảm thán, Dạ Tần đúng là rất nghĩa khí, thế nhưng Tần ca à, ngươi có nghĩ tới hay không, lúc này nhảy ra có chút xấu hổ a.
- Đệ đệ, để đại ca đến thử xem, nếu đại ca không được, ngươi lại đến.
Dạ Côn đương nhiên phải cho đệ đệ mặt mũi, đệ đệ từ nhỏ đã bị đả kích, nếu như cứ kéo dài, sợ rằng tâm linh sẽ bị thương.
Dạ Tần căm tức nhìn oán linh, lui ra phía sau mấy bước.
Không Hư ngã trên mặt đất thổ huyết đột nhiên cười nói:
- Đi nhanh một chút đi, oán linh này không phải ngươi có thể đối phó.
Dạ Côn nhìn về phía Không Hư công tử, người này mặc dù dối trá đến cực điểm, nhưng lúc này thế mà bảo mình đi, xem như còn có chút lương tâm.
- Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi.
Dạ Côn từ tốn nói.
Không Hư kinh ngạc một chút, chẳng lẽ mình nhìn lầm người này?
- Lại xuất hiện một tên nhân loại ngu xuẩn! Hơn nữa còn là một tên trọc, chỉ là không có mặc áo cà sa.
Đoán chừng oán linh đã gặp qua không ít đầu trọc, thế nhưng hồn nhiên không biết, câu nói này khiến cho vẻ mặt Côn ca có chút méo mó.
Lão bà nói mình đầu trọc coi như xong, oán linh ngươi thế mà dám gọi ta là đầu trọc
Không biết vì sao, oán linh thấy Dạ Côn đột nhiên trở mặt liền cảm thấy nặng nề, loại nhe răng cười này quả thật khiến nó lạnh cả người.
Côn ca lộ ra vẻ mặt như thế, nếu như đặt ở nơi khác thì vẻ mặt nhìn nữ hài tử này thật có chút quá mức.
Cũng may, Dạ Côn đưa lưng về phía mọi người, cũng chỉ có Không Hư nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo kia của Dạ Côn.
Tên này rốt cuộc là ai?
Dạ Côn chậm rãi đi đến bên cạnh oán linh, tay phải nhẹ nhàng khoác lên trên vai oán linh:
- Ngươi vừa mới gọi ta là gì?
Lông mày oán linh xiết chặt, vai trái tựa như bị một ngọn núi lớn đè lại, toàn thân không có một chút khí lực nào.
Tên đầu trọc này!
Chỉ thấy Dạ Côn cũng đặt một cái tay khác lên, hỏi lần nữa:
- Gọi ta là gì?
Oán linh lập tức cảm thấy một loại khủng bố không hiểu kéo tới, còn khủng bố hơn con Thần Long kia gấp vạn lần.
- Ca ca...
Phốc!
Không Hư phung ra một ngụm lão huyết, triệt để hôn mê bất tỉnh...
Đây rốt cuộc là vì sao, tình huống năm đó cũng không khác hiện tại là bao...
Dạ Tần sợ ngây người, đại ca làm thế nào được? Vì sao oán linh lại gọi như vậy...
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền thất thần một thoáng, lập tức hô:
- Côn ca trâu bò! Côn ca, ta yêu ngươi ~
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi biết tiểu trọc đầu điệu thấp, nhưng không thể không biểu hiện ra bộ dáng sùng bái.
Đông Tứ và Đát Từ khẽ nhíu mày, lại cảm nhận được một loại tu luyện khác của lão sư.
Rõ ràng lão sư có thể nhẹ nhàng giải quyết hết, nhưng lão sư hết lần này tới lần khác không làm như vậy, mà lại lựa chọn cách làm vô cùng mịt mờ, để cho người khác không biết.
Đừng nhìn nói thì nhẹ nhàng, nhưng bắt tay vào làm lại rất khó, đây là một loại khảo nghiệm trí nhớ.
Oán linh đúng là không may, người nào không gặp, hết lần này tới lần khác lại gặp trúng Côn ca, nếu như vừa rồi bị Thần Long nhất kích miểu sát, như vật sẽ chết rất dễ chịu.
Vẻ mặt Dạ Côn dần dần bình thường lại, trầm giọng nói ra:
- Không sai, dưới ánh mắt nhân từ của ta, ngươi rốt cuộc bỏ đi sự đề phòng.
Toàn thân oán linh đều đang run rẩy, đó là ánh mắt nhân từ sao? Rõ ràng chính là tử vong ngưng thị! Đầu trọc đáng chết, không biết xấu hổ! Nhân loại ti bỉ!
- Ta đang hỏi ngươi đấy, tiểu muội muội.
Dạ Côn dĩ nhiên vẫn phải giả bộ, dù sao thê tử không biết thực lực của mình.
Nhìn một chút xem!!! Còn ánh mắt từ bi, lại bắt đầu uy hiếp người kìa!!!
- Ân, ta ở dưới ánh mắt nhân từ của ca ca nhận rõ bản tính của mình.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Không sai, có thể hiểu được như thế, nói rõ bản tính ngươi còn có thể cứu được, kiếp sau có thể đầu thai làm người.
- Thật?
Oán linh nghi ngờ hỏi, có ai không muốn kiếp sau đầu thai làm người chứ.
- Dĩ nhiên, thân là Khu Ma Nhân chuyên nghiệp, ta sẽ không gạt người ngươi.
Dạ Côn thâm tình nói ra.
Đát Từ chợt phát hiện, lão sư thay đổi... trước kia lão sư có thể nói chết người, hiện tại lão sư thế mà lừa dối chết người không đền mạng.