Chương 234: Bị đánh tự bế
Khẳng định là biết An Khang châu có phòng bị, cho nên không dám tới.
Hồn Thí Thiên là loại người này à?
Đát Từ đã nói, khẳng định là bị Đông Tứ dọa chạy.
Dạ Côn nghiêm khắc phê bình Đát Từ, loại người phát rồ này dễ bị hù dọa như vậy sao, đêm qua Đông Tứ cũng không thể hiện ra thực lực cường đại gì, nếu bị hù chạy, làm sao đóng vai ác được, liền không có một chút quyết đoán dũng cảm tiến tới à.
Đông Tứ một mặt cao hứng, nhìn Đát Từ bị chửi, trong lòng vô cùng thoải mái, chuyện này thoải mái hơn chuyện đêm qua đánh nhau rất nhiều.
Đát Từ vốn là muốn hố Đông Tứ một thoáng, kết quả ngàn vạn lần không nghĩ tới, hố ngược lại mình.
- Lão sư, buổi tối hôm nay còn đi cảnh giới không?
Đông Tứ cung kính hỏi.
- Phải đi, nói không chừng người ta buổi tối hôm nay lại tới đấy.
Nói rất có lý, hai người lĩnh mệnh, Dạ Côn cũng là rảnh rỗi không có chuyện gì làm, liền kêu đệ đệ cùng Nguyên Chẩn, Phong Điền.
Đã lâu không có tu luyện, chúng ta cùng nhau đổ mồ hôi như mưa đi.
Mọi người cảm thấy, Côn ca ngươi chỉ biết nói, sao không thấy ngươi cũng đổ mồ hôi như mưa.
Thế nhưng vừa nghĩ tới Côn ca có bệnh, liền có thể hiểu được loại tâm tình này, đây là hẳn một loại hành vi trả thù người bình thường.
Vì thỏa mãn đam mê của Côn ca, chỉ có thể như vậy.
Rất nhanh, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi cũng gia nhập vào bên trong đội ngũ tu luyện, chuyện này khiến Dạ Côn rất vui mừng.
Đến cuối cùng, ngay cả Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên cũng gia nhập vào.
Không tệ không tệ, tất cả mọi người rất tích cực, Dạ Côn lộ ra nụ cười hài lòng, chẳng qua là hai đệ muội hình như không biết gì cả.
Thế nhưng loại nụ cười này ở trong mắt mọi người, đó chính là một loại thỏa mãn cùng đắc ý, Côn ca quá thảm rồi.
Phủ Thái Thú.
Người Thiên La Viện đều ở trong phòng khách, buổi tối hôm nay vẫn phải trông coi.
Bất quá mọi người vẫn đang thảo luận một chuyện, chính là Mục Thiên hình như xảy ra vấn đề.
- Cuộc chiến đêm qua quả thật khiến tim ta đập rộn cả lên.
- Đúng vậy, ngàn vạn lần không nghĩ tới, Mục Thiên thế mà mạnh như vậy.
- Nhưng thế thì có ích lợi gì, còn không phải bị đánh đến không có lực hoàn thủ.
- Ài, nhắc tới cũng tội, trước đó càn rỡ biết bao, hiện tại lại tự giam mình ở trong phòng.
- Hôm nay ta thấy chưởng viện ra tới, đều lắc đầu.
- Chậc chậc chậc, xem ra lần này Mục Thiên nhận đả kích không nhỏ.
Một đám Kiếm Hoàng ngồi tụ lại tám chuyện Mục Thiên, hình ảnh cay con mắt, may mà không có người trông thấy, bằng không thì thân phận Kiếm Hoàng sẽ giảm xuống không phanh rồi.
Mà ở trong phòng Mục Thiên, lúc này y đang ngồi tại bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn về phía trời chiều.
Kỳ thật từ đên hôm qua trở lại đến nay, y vẫn duy trì tư thế ngồi này, vẫn là biểu lộ như thế, bội kiếm bất ly thân trước kia hiện tại đã nằm một đống trên mặt đất.
Bất quá chuyện khiến cho người ta kinh ngạc chính là, Mục Thiên thế mà không còn lắc lư cái đầu, nhưng cho dù như thế, một cỗ khí tức u buồn vẫn tràn ngập toàn bộ phòng.
Cửa bị đẩy ra, Mục Thiên ngay cả động tác quay đầu cũng không có.
Nếu như bây giờ có người tới ám sát Mục Thiên, vậy đây chính là cơ hội tuyệt vời.
Thương Minh nhìn về phía Mục Thiên, nguyên bản lần này dẫn y tới, là muốn gọt đi nhuệ khí của y, nhưng hiện tại xem ra đã gọt quá mức rồi.
Tuy nhiên không thể không nói, đêm qua mình cũng quá thất trách, tưởng rằng một mình Mục Thiên đã có thể giải quyết được, dù sao cũng đã đạt đến nhị đoạn, Cửu Thiên Đại Xà đã rất hung mãnh.
Chỉ là không nghĩ tới, Mục Thiên vẫn bại, thậm chí còn thảm bại, mặc dù thân thể không bị thương, nhưng tâm linh đã chịu đả kích nặng nề.
- Mục Thiên, chuyện lần này cũng không phải lỗi của ngươi, là chúng ta ước lượng không đúng, thực lực đối thủ rất mạnh.
Thương Minh đứng bên cạnh Mục Thiên, từ tốn nói.
Mục Thiên phảng phất không có nghe thấy, nhìn xem trời chiều.
Thương Minh dừng một chút:
- Có muốn về Thái Kinh trước không, ta lại điều những người khác tới.
- ......
- Ngươi đến nói một câu xem, không phải chỉ thua thồi à, bộ dạng này của ngươi là sao? Giống như đàn bà muốn chết muốn sống, ngươi là Kiếm Tông, không phải tiểu hài tử! Một chút áp lực này cũng không gánh nổi ư?!
Thương Minh cũng không chịu nổi, hôm nay đã dỗ rất nhiều lần, ngươi tưởng chưởng viện ta là cha ngươi à! Mỗi ngày đều phải đến dỗ dành ngươi.
Mục Thiên vẫn không nói chuyện, cả người tựa như một tên thiểu năng.
Tâm tình của Mục Thiên có ai hiểu được, nếu như là thua bình thường, y làm sao thua không nổi, thế nhưng hôm qua thua không bình thường a.
Từ đầu tới đuôi đều không bình thường, trong đầu Mục Thiên đều là hình ảnh thiếu niên áo trắng, hơn nữa trên đầu lại không có tóc.
Một bước đều không động, liền có thể đánh bại mình, nhất là động tác khoa tay chênh lệch kia, đúng là vũ nhục lớn lao.
Thực lực chúng ta chênh lệch bao nhiêu trong lòng ngươi không có ước lượng sao.
Ngươi thế mà dùng tay biểu đạt, là muốn để ta tự tưởng tượng sao.
Đông Tứ không phải người ngu, sống lâu như vậy cũng có tác dụng, đánh bại kẻ địch không tính là gì, khiến cho y đắm chìm trong trong thất bại không thể tự kềm chế, đó mới là chuyện thú vị.
- Mục Thiên! Nói một câu!
Thương Minh trầm giọng quát, giận đến mức uy áp đều không tự chủ tán đi.
Mục Thiên vẫn không có phản ứng.
Thương Minh hết cách, quay người chuẩn bị rời đi.
- Chưởng viện.
Thương Minh dừng bước, rốt cục nói chuyện.
- Muốn ăn cơm rồi?
- Không, ta muốn rời khỏi Thiên La Viện một quãng thời gian, một mình ngẫm lại.
Thương Minh tinh tế suy nghĩ một chút, phương thức này cũng không tệ, chỉ cần nghĩ thông suốt là được rồi.
- Được, chuẩn.
Mục Thiên lần nữa lâm vào tự bế trước mặt mọi người, nhìn trời chiều, cực kỳ giống đồ đần.
Đêm hôm ấy, vẫn là phòng thủ trước sau như một, bởi vì Mục Thiên mắc phải tật bệnh trên tâm lý, chưởng viện Thương Minh đành tự mình ra tay.
Liên tục năm ngày.
Không hề phát sinh chuyện gì, đây quả thực khiến Thương Minh tức giận không thôi, cảm giác mình bị đùa bỡn.
Ngay cả Dạ Côn đều có cảm giác như vậy, kẻ địch rất xảo quyệt.
Nhưng ở ngày thứ sáu, Thương Minh thu được tin tức từ Thái Kinh, tại một huyện thành cách An Khang châu rất xa, rất nhiều hài tử biến mất.
Thương Minh biết được tin tức hận không thể băm kẻ này ra cho Hổ Điêu ăn!
Nhìn Mục Thiên bị đánh ngốc, Thương Minh lần nữa dẫn người rời đi, chỉ lưu lại năm người phòng thủ An Khang châu.
Mà đám người Dạ Côn hiện tại đang chuẩn bị sự tình Kiếm Trủng.
Dù sao mấy ngày nữa là xuất phát đến Kiếm Trủng, lấy thanh kiếm thuộc về mình.
Tất cả mọi người đều rất hưng phấn.
Ngay cả Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên cũng như thế, Trưởng Tôn Nhị từ nhỏ đã thân thể yếu đuối, cho nên không có tu luyện, dĩ nhiên cũng không cách nào lấy được thanh kiếm thuộc về mình.
Thánh Nhân ghét nhất chính là bàng môn tà đạo, cho nên mình phải làm gương, không mở cho Trưởng Tôn Nhị cửa sau.
Tử Yên không có kiếm, đây là một câu đố chưa có lời giải.
Đông Tứ và Đát Từ đương nhiên có kiếm, nhưng bây giờ rất ít khi dùng, dù sao người có thể khiến bọn họ dùng kiếm, quá ít.
- Đại ca, chúng ta có bán mặt mũi này hay không?
Mọi người ngồi trong đại sảnh thương lượng chuyện này.
Bởi vì Học Viện Vô Hư danh ngạch dồi dào, nhưng không có người có thể sử dụng, học viện khác biết việc này, cho nên liền muốn xin Dạ Côn cung cấp danh ngạch, dù sao ngươi cầm lấy cũng lãng phí.
Dạ Côn cười nhìn về phía Trưởng Tôn Nhị:
- Đệ muội, ngươi cảm thấy đại ca có nên bán mặt mũi này không không?