Chương 23: Đây là cách uống trà sữa hả? (1)
Cô gái trẻ nghiêm túc nói.
“Cô Lý, chúng ta có thể nói chuyện tiếp mà!” Trịnh Vũ vội vàng nói.
Cô Lý đứng lên, chỉnh sửa lại váy một chút, hơi lo lắng nói: “Tôi cảm thấy hay là mấy anh đưa Hứa Diệp đến bệnh viện khám thử đi, chuyện hợp tác để sau hãy nói.”
Cô Lý cười một tiếng, đi ra khỏi phòng.
Đợi sau khi người này rời đi, Trịnh Vũ trực tiếp cầm điện thoại gọi cho Hứa Diệp.
“Hứa Diệp, cậu có thôi ngay đi không!”
Trịnh Vũ vừa gọi đã hô to lên.
Nói thật, anh ấy sụp đổ rồi.
Biểu hiện gần đây của Hứa Diệp rất không đúng.
Anh ấy sợ lắm.
Đại sứ thương hiệu không có thì thôi, vấn đề cũng không lớn.
Thế nhưng video mà Hứa Diệp đăng lên, thật sự không phải chuyện mà một siêu sao nên làm.
Đúng vậy, vị trí mà công ty giải trí Thanh Quang xác định cho Hứa Diệp chính là siêu sao.
Dù sao giá trị nhan sắc của Hứa Diệp cũng thể hiện ở chỗ này.
Con đường của siêu sao, bây giờ trong nước đã bắt đầu làm rồi.
Biểu hiện tối qua của Hứa Diệp đã tích lũy một phần danh tiếng.
Sau này tài nguyên quảng bá của công ty sẽ đuổi theo.
Thế nhưng bây giờ, Trịnh Vũ không dám đẩy.
Hứa Diệp có chút lúng túng, chuyện này khó mà giải thích được.
“Anh Vũ, em chỉ tìm chút niềm vui thôi.”
Trịnh Vũ rống giận ở cuống họng, bực tức trong lòng đã tiêu tán hơn phân nửa.
Có chuyện gì mà phải tức tối chứ, anh ấy đã nhìn quen rồi.
“Được được được, anh mặc kệ cậu, có tình huống cụ thể của tập sau thì liên hệ với anh, bên phía công ty có thể giúp cậu một chút.” Trịnh Vũ bất lực nói.
“Được rồi, em đã biết.”
Sau đó, Trịnh Vũ lại dặn dò mấy câu, lúc này mới cúp điện thoại.
Bên kia, Hứa Diệp để điện thoại xuống.
Vấn đề không lớn.
Chỉ cần tác phẩm của hắn nằm trên bảng xếp hạng, đương nhiên nhiệt độ sẽ được duy trì.
Năm đó, bài hát «Nhiệt Tâm 105°C Của Cậu» đạt thành tích bốn tỷ lượt nghe trên Trái Đất.
Hơn nữa, không chỉ riêng diễn đàn video ngắn, còn có website video trong nước, thậm chí là nước ngoài cũng có mấy chục triệu lượt phát.
Có người cười nhạo đây là bài hát nước miếng.
Nhưng không thể nghi ngờ, không thể xem nhẹ lượt phát của bài hát này.
Sau khi bản biểu diễn chính thức của Trần Vũ Hân được phát hành, chắc chắn sẽ hot.
Đến lúc bài hát này hot rồi, vừa có thể giúp được Trần Vũ Hân, cũng có thể khiến nhiệt độ của tác giả là hắn tăng lên.
“Mình không chỉ có thể viết, không đúng, là chỉ có thể sao chép bài hát thịnh hành, đợi đến khi hệ thống cho bài hát đàng hoàng, đến lúc đó các người chống mắt mà xem thực lực của tôi.”
Hứa Diệp thầm nói ở trong lòng.
Nhắng nhít là vì cuộc sống.
Nếu đã xuyên đến thế giới này, hắn vẫn muốn để lại nhiều vết tích ở giới giải trí nơi đây.
Lúc này trong phòng truyền đến âm thanh.
“Mời các thí sinh tập hợp ở phòng luyện tập tầng hai.”
Đây là một chiếc loa nhỏ được tổ chương trình gắn trong phòng, dùng để thông báo một vài chuyện.
Hứa Diệp đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Đi đến phòng khách, hắn nghe thấy phía phòng của Đổng Ngọc Khôn truyền ra âm thanh.
“Mấy người đừng xen vào chuyện của tôi, bây giờ tôi đã không còn quan hệ gì với mấy người nữa.”
“Tôi không phải trẻ con, tôi đã trưởng thành rồi, mấy người đừng hòng lừa tôi.”
Giọng nói của Đổng Ngọc Khôn rất kích động.
Một lát sau, căn phòng yên tĩnh trở lại.
Đổng Ngọc Khôn mở cửa đi ra.
Nhìn thấy Hứa Diệp đứng ngoài cửa, Đổng Ngọc Khôn cười khổ một tiếng.
“Đi chung đi.” Hứa Diệp chào hỏi.
Đổng Ngọc Khôn gật đầu một cái.
Hai người cùng đi ra khỏi phòng.
Những thí sinh khác cũng lần lượt ra ngoài, đi về phía thang máy.
Hứa Diệp cảm thấy rất hứng thú với những lời vừa rồi của Đổng Ngọc Khôn, nhưng hắn cũng không tiện trực tiếp mở miệng hỏi.
Dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của người ta.
Đổng Ngọc Khôn mở miệng nói: “Anh Diệp, em sẽ dốc toàn lực thi đấu trong chương trình này.”
Sau khi nói những lời này, ánh mắt cậu ấy rất kiên định.
“Cố lên nhé.”
Chuyện mà Hứa Diệp không biết chính là bây giờ hắn đang tạo áp lực rất lớn cho Đổng Ngọc Khôn.
Chàng trai này từ đầu đến cuối đều xụ mặt xuống, cho dù mỉm cười cũng là nụ cười tiêu chuẩn của một thực tập sinh.
Tầng hai của ký túc xá Ngôi Sao.
Đây vốn là lớp đào tạo vũ đạo của một người nào đó, nhưng bây giờ đã được chương trình thuê mướn, dùng để huấn luyện.
Trong một tuần này, tổ chương trình sẽ sắp xếp các giáo viên tiến hành huấn luyện cho các thí sinh, chuẩn bị biểu diễn trong tập sau.
Trương Quang Vinh đã đặt kế hoạch, chương trình lần này nhất định phải đào tạo ra những ngôi sao toàn năng.
Sau khi các thí sinh tập hợp ở trong phòng luyện tập, giáo viên đi vào khiến cho bọn họ phải chấn động.
Người đi vào là một cô gái mặc váy dài màu xám, nửa thân trên mặt một chiếc áo tay ngắn màu trắng.