Chương 30: Không quay đầu được nữa rồi! (1)
“Hái sao trao cho em, kéo trăng xuống tặng em, khiến cho mỗi ngày mặt trời đều vì em mà xuất hiện.”
“Hóa thành ngọn nến chỉ thắp sáng cho riêng em.”
“Dâng hiến tất cả những gì tôi có cho em, chỉ cần em vui vẻ.”
“Em khiến tôi nhận ra mỗi một sớm mai đều trở nên có ý nghĩa vô cùng.”
“Cuộc đời tuy ngắn ngủi nhưng sẽ yêu em mãi mãi không xa rời.”
Chỗ ban giám khảo, Nghiêm Mật và Từ Nam Gia há hốc miệng, đủ để nhét trứng gà vào luôn rồi.
Các cô ấy đã từng nhìn thấy nhiều chuyện kỳ lạ.
Thế nhưng sân khấu của Hứa Diệp thật sự là thứ hai cô gái chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Đây là bài hát gì thế?
Đây là vũ đạo gì vậy?
Rõ ràng Hứa Diệp biểu diễn với vẻ mặt rất nghiêm túc, nhưng tại sao lại buồn cười như thế chứ.
Dưới sân khấu có hơn năm trăm khán giả, biểu cảm trên mặt của mỗi người đều giống nhau như đúc, shock tận óc.
Mẹ nó, cậu ta đang hát gì thế?
Đậu má, đang múa may cái quần què gì vậy?
Trong hơn năm trăm người xem, có một bộ phân là fan của Hứa Diệp.
Nhắc đến fan cũng rất kỳ lạ, từ sau khi Hứa Diệp biểu diễn bài «Nhiệt Tâm 105°C Của Cậu» trên sân khấu đầu tiên, hắn đã tích lũy được một số ít fan.
Nhưng thực ra lượng fan vì bài hát của hắn không nhiều, ngược lại bởi vì mấy video ngắn trên Weibo của hắn đã thu hút nhiều người hơn.
Trong số fan ở hiện trường, có vài người đến trường quay chính là để xem thử tiết mục tiếp theo Hứa Diệp sẽ biểu diễn cái gì.
Nói trắng ra là những người này đến để xem trò vui.
Trước khi chương trình bắt đầu, những người này vẫn còn đang thảo luận xem lần này Hứa Diệp sẽ biểu diễn tiết mục gì trên Weibo.
Có người suy đoán là múa cổ điển, ví dụ như giả gái.
Rất phù hợp với khí chất của Hứa Diệp.
Vẫn có người tương đối bình thường, bọn họ cho rằng lần này chắc hẳn Hứa Diệp sẽ nghiêm túc trên sân khấu, không làm xằng làm bậy.
Nói tóm lại, mỗi người nói một kiểu.
Nhưng màn biểu diễn của Hứa Diệp đã khiến cho tất cả mọi người đều đoán sai.
“Đây là đang nhảy gì thế, một chút kỹ xảo cũng không có!”
“Đừng nói là kỹ xảo, độ khó của vũ đạo này không khó một chút nào, mẹ nó, tôi tưởng đang nhảy trên quảng trường không đó!”
“Bài hát này chẳng có tí trình độ nào, lời bài hát quá quê mùa rồi!”
Có người xem bắt đầu mở lời giễu cợt.
Những người xem này đều là fan của các thí sinh khác, người ta thích xem trai đẹp thể hiện nhan sắc trên sân khấu, hoặc là ca hát gì đó.
Bài hát này của Hứa Diệp, nếu là người có trình độ thưởng thức cũng không cảm thấy nó hay.
Ngay cả fan của Hứa Diệp sau khi nghe bài hát này, trong lòng đều cảm thấy hối hận.
“Mình không nên tin tưởng cậu ta mới phải!”
“Rốt cuộc tôi đã thích cái người gì thế này!”
“Bài hát này quê quá đi thôi!!”
Phản ứng của tất cả mọi người đều giống nhau.
Quê gần chết.
Nhả vía biết ngại.
Trên sân khấu, đã đến phần cao trào của bài hát.
Động tác vũ đạo của Hứa Diệp vẫn tiếp tục như cũ, hắn giơ tay về phía khán đài, sau đó hát lên.
“Em là quả táo bé nhỏ của tôi, dù có yêu thương thế nào vẫn cảm thấy không đủ.”
“Đôi má đỏ bừng sưởi ấm trái tim tôi, thắp sáng ngọn lửa sinh mệnh cuộc đời này.”
“Ha ha ha ha ha!”
Sau khi đoạn này được hát ra, Từ Nam Gia không nhịn được nữa.
Cô ấy bật cười ha hả.
Thành viên của Vitality Girls này giống như tràn đầy khí chất của một người bạn gái, vô cùng bành trướng, hoàn toàn không để ý đến quần áo của mình đã chịu phải áp lực lớn thế nào.
Cười rung người lên khiến cho người ta sợ hãi.
Nghiêm Mật thì mím chặt đôi môi đỏ mọng, cô ấy sắp không kiềm chế được nữa, sắp phải bò ra đất mà cười rồi.
Nhưng là ban giám khảo, làm sao có thể cười to.
Cô ấy chính là nữ thần lạnh lùng đó.
Không thể cười to được.
Trong nháy mắt, trong đầu Nghiêm Mật nhớ lại chuyện khó chịu nhất cuộc đời mình, cuối cùng mới ép được tâm tình buồn cười xuống.
Thế nhưng giây tiếp theo.
Động tác vũ đạo của Hứa Diệp đã thay đổi.
“Em là quả táo bé nhỏ của tôi, tựa như vầng mây xinh đẹp nhất phía chân trời.”
Sau khi hát xong những lời này, động tác vũ đạo của hắn là cơ thể nghiêng qua bên trái, mặt cũng hướng qua bên trái, tay phải giơ cao lên, tay đặt lên ngực ở phía bên phải.
Cơ thể của hắn vẫn còn đang đung đưa theo tiết tấu, chân trái nâng lên hạ xuống, giẫm xuống đất theo từng tiết tấu.
“Mùa xuân lại đến rồi, hoa nở khắp triền núi, gieo hạt mong rằng ngày sau sẽ thu lấy quả ngọt.”