CHƯƠNG 16
Trong lò sưởi lửa cháy hừng hực, xua tan đi giá lạnh tràn vào qua khe cửa số. Trên nóc lò sưởi, một chiếc đầu hươu với đôi sừng cực dài rọi bóng dưới ánh lửa như những chiếc móng vuốt khổng lồ.
Đối diện là một chiếc bàn gỗ dài màu đỏ sậm có nhiều cuộn giấy da và sách, hầu hết là những mệnh lệnh hành chính chờ đợi để ký tên. Bình thường, Roland ở đây để giải quyết chuyện chính quyền- từ sau khi sửa sang tầng ba thành văn phòng làm việc, hắn đã dần dần thích nơi này.
Xuyên qua phía sau những khung cửa sổ chạm sàn, hắn có thể thấy thị trấn trải dài đến tận chân trời, phần cuối là dãy núi Impasse (*Tuyệt Cảnh) trùng điệp. Dãy núi đó xuyên suốt cả lục địa chia đôi vương quốc Graycastle và vùng đất hoang dã. Thực chất, ngọn North Slope chỉ là một nhánh nhỏ của cả dãy Impasse mà thôi.
Mà ở dưới chân cửa số, có thể thấy hàng rào gỗ bao quanh vườn. Túp lều gỗ dùng huấn luyện Anna đã được dỡ bỏ, vị trí của cái hồ chứa đầy đất sét biến thành một chiếc bàn gỗ dài phục vụ cho những bữa tiệc trà chiều. Khi thời tiết tốt, hắn cũng sẽ xuống đó tắm năm, hay nằm ngủ trên chiếc xích đu được thiết kế riêng cho mình.
Tuy rằng lâu đài không lớn, nhưng dầu gì cũng được xem là một biệt thự cỡ vừa có vườn hoa riêng. Nếu như ở kiếp trước, muốn sở hữu một lâu đài như vậy quả là chuyện nghìn lẻ một đêm. Thậm chí, chỉ tham quan một chút cũng phải tốn tiền mua vé vào cửa. Nhưng bây giờ, hắn không chỉ có tòa lâu đài mà còn cai quản cả một thị trấn.
- Bẩm điện hạ, gần đây chi phí để thuê thợ và tạp vụ khá lớn. Số tiền này cũng do ngài bỏ tiền túi lấy ra, nếu tiếp tục như vậy, e rằng chúng ta không thể duy trì đến mùa xuân năm tới. – Barov cầm một cuộn giấy da, báo cáo tình hình tài chính gần đây.
Thu nhập của thị trấn Bentham vô cùng đơn giản, chỉ dựa vào giao dịch khoáng sản và đá quý. Nhưng tất cả đều bị pháo đài Epopee kiểm soát độc quyền, đổi toàn bộ khoáng sản khai thác được lấy lúa mạch và bánh mì, nhưng không hề thu thuế, ngoài ra tất cả giao dịch do người của Epopee chủ trì. Nói theo thông tục thì núi North Slope là một hạng mục đầu tư cổ phần của giới quý tộc tại Epopee. Những quý tộc ở thị trấn Bentham có nhiệm vụ như những người giám sát do các cổ đông cử đến, đất riêng của họ ở phía đông thành Epopee, họ chỉ tạm thời đến đây một thời gian, hơn nữa hàng năm thành Epopee đều cử những người khác nhau đến.
Trên thực tế, lịch sử của thị trấn Bentham chưa đến ba mươi năm, so với lịch sử gần hai trăm năm của pháo đài Epopee thì thị trấn này chỉ như một đứa trẻ sơ sinh. Vốn công tước Ryan chỉ dự định lập một tiền đồn tại nơi này, nhằm thiết lập một hệ đống báo động mỗi khi lũ thú quỷ đến xâm chiếm. Nhưng không ngờ những kẻ khai phá nơi này phát hiện ra nguồn tài nguyên phong phú tại núi North Slope, vậy nên đã xây dựng thị trấn này và đặt tên là thị trấn Bentham. Theo một nghĩa khác thì chính mỏ khoáng sản ở North Slope đã tạo nên thị trấn này.
Để phòng ngừa trộm cắp, công tước không đồng ý với kiến nghị sử dụng người do các quý tộc phái đến, mà thống nhất thuê cư dân địa phương và vùng phụ cận, thậm chí bổ sung cả tội phạm làm thợ mỏ. Lượng khoáng sản khai thác được sẽ chia đều theo tỉ lệ đầu tư. Bên phía thành Epopee có trách nhiệm cung cấp lương thực và một số tiền ít ỏi cho các thợ mỏ dùng cả năm. Những thù lao này đều cố định, không thay đổi theo sản lượng khai thác. Trong hơn hai ngàn dân của thị trấn Bentham, đã có hơn phân nửa đều đi khai thác mỏ.
Phần dân cư còn lại tham gia vào các ngành nghề khác của thị trấn, ví dụ như rèn, quán rượu, dệt may vân vân. Lượng tiền thuế bèo bọt của thị trấn Bentham chủ yếu đến từ những nguồn này, cả năm cũng không thu được bao nhiêu. Lãnh chúa tiền nhiệm không hề chú tâm đến miền đất đai cằn cỗi này, từ sau khi tứ hoàng tử được phái đến, lão liền ở lại thành Epopee và không bao giờ quay về chỗ này nữa.
Do đó, khi Roland cần người xây dựng tường thành chỉ có thể tự móc tiền túi. Nếu như là tứ hoàng tử trước đây thì chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng với Roland mà nói, chỉ cần có chỗ đứng tại thị trấn này, kể cả dùng hết toàn bộ số tài sản cũng đáng. Dẫu sao thì sau này khoáng sản chỉ đổi lấy lương thực, nếu đổi bằng tiền tệ thì số lương thực đó chỉ như muối bỏ bể.
Vấn đề duy nhất là pháo đài Epopee liệu có đồng ý từ bỏ đi thế độc quyền, thay vào đó là giao dịch như thông thường hay không? Việc này giống như leo lên lưng cọp vậy, nhưng từ số liệu thống kê mà Barov cung cấp có thể thấy, do hạn chế về hiệu suất khai thác nhân lực và giao thông bất tiện, sản lượng khoáng sản mỗi năm không vượt quá một ngàn đồng Rồng Vàng, số tiền này so với Epopee chỉ như mất đi một giọt nước trong biển cả mênh mông. Người duy nhất chịu tổn thất chính là những quý tộc góp vốn đầu tư.
Nếu muốn thị trấn Bentham có thể phát triển lâu dài, dòng thu nhập này phải được thu hồi. Trong lòng Roland hiểu rõ, cho dù những kẻ kia có lấy lại vốn đầu tư từ vài chục năm về trước thì chúng cũng không dễ dàng buông tay. Muỗi dù nhỏ vẫn là thịt, huống hồ là việc ngồi mát ăn bát vàng. Vì vậy, hắn đồng ý đưa ra những ưu đãi và bồi thường nhất định cho những kẻ đầu tư, ví dụ như bán với nửa giá so với thị trường. Còn chuyện một con tàu đầy khoáng sản mà chỉ đổi được nửa tàu lương thực sẽ không bao giờ tái diễn lần nữa.
Khi Roland chăm chú nhìn vào số liệu thống kê, Barov cũng đồng thời nhìn chằm chằm vào hắn.
Suốt ba tháng nay, chính xác mà nói là một tháng nay, tứ hoàng tử có nhiều thay đổi lạ thường. Người ngoài có thể không nhận ra, nhưng lão là người thân cận bên cạnh tứ hoàng tử, mọi sự thay đổi đều không qua được mắt lão.
Khi còn ở Graycastle, lão đã nghe đến những điều chả mấy hay ho về tứ hoàng tử Roland Wimbledon. Làm theo ý mình, hành động ngông cuồng, không hề có phong thái của quý tộc… đủ thứ việc như thế. Tóm lại tứ hoàng tử là một người có thể gây ra bất cứ sai lầm lớn nhỏ nào, so với những anh chị em khác thì đúng là một trời một vực.
Khi được bệ hạ phái đến thị trấn này, lão vô cùng thất vọng. Nếu như không phải bệ hạ đồng ý sau khi kết thúc “cuộc chiến ngai vàng” sẽ chính thức phong lão làm bộ trưởng Tài Chính, lão thật sự muốn buông bỏ tất cả.
Hai tháng đầu tiên khi đến nơi này, tứ hoàng tử vẫn luôn có những hành vi ấu trĩ, đắc tội với tất cả các quý tộc tại địa phương. Cũng may là thị trấn này quy mô quá nhỏ, kể cả khi các quý tộc đó từ bỏ vị trí của mình trong ban quản trị, thì mười mấy vị nhân viên dân sự lão ta mang tới cũng có thể xử lý được.
Và rồi, mọi chuyện bắt đầu thay đổi.
Cụ thể sự thay đổi bắt đầu từ lúc nào? Lão nghĩ ắt hẳn là từ lúc cứu nữ phù thủy kia.
Barov cũng nghĩ đến khả năng tứ hoàng tử bị ác quỷ nhập vào người, hoặc là do có một phù thủy âm thầm thao túng. Nhưng khả năng đó rất nhỏ, nếu như ma quỷ hoặc phù thủy có sức mạnh như vậy thì tìm đến tứ hoàng tử làm gì? Trực tiếp khống chế bệ hạ hoặc Giáo Hoàng không phải sẽ tốt hơn sao? Thêm một điểm khiến lão dẹp bỏ sự nghi ngờ, đó là chính mắt lão nhìn thấy đích thân tứ hoàng tử nắm vào “chiếc mề đay trừng phạt của Chúa”.
Đây chính là đòn sát thủ mà Giáo Hội dùng để đối phó với phù thủy, bất cứ một thế lực tà ác nào đứng trước “chiếc mề đay trừng phạt của Chúa” đều phải sợ hãi nhưng Roland trực tiếp cầm vào cái khóa này. Nói một cách khác, nếu như đó không phải tứ hoàng tử, mà là một ma vương không sợ hãi thần lực, thì liệu có cần thiết vạch trần sự thật không? Giữ được mạng sống bản thân mới là điều quan trọng nhất.
Tác phong của hoàng tử vẫn tự tung tự tác, hành động ngông cuồng như vậy, nhưng lão vẫn cảm thấy giữa hai phong thái có sự khác biệt. Không, Barov nghĩ kĩ lại: đó là sự tương phản hoàn toàn.
Sự khác biệt lớn nhất chính là mục đích. Lão dường như cảm nhận được kế hoạch của Roland, để đạt được mục đích nhất định phải sử dụng những thủ đoạn mà người thường khó lòng mà hiểu được. Giống như việc đối phương thuyết phục mình cứu một phù thủy cũng vậy, có thể kế hoạch không trọn vẹn với đầy rẫy những sơ hở, nhưng hoàng tử đang từ từ tiến lên và đạt được những kết quả đáng ghi nhận.
Đây chính là điều khiến người ta cảm thấy khó hiểu, ngôi vương có thể dành cho bất kì vị anh chị em nào, nhưng tuyệt đối không phải là tứ hoàng tử. Chính lão vô cùng hiểu rõ điều này, ở thị trấn Bentham này thì sao có thể phát triển được? Ngay cả Chúa cũng không thể thay đổi được bất cứ điều gì. Roland rốt cuộc đang mộng tưởng một kế hoạch điên cuồng cỡ nào? Điên cuồng đến mức muốn biến một thị trấn nhỏ ngoài vùng biên giới phát triển hơn cả thành Golden Harvest, thậm chí còn để cho mình hoàn toàn tin tưởng kế hoạch này nhất định sẽ thành công?
Nếu như chỉ là ý tưởng ngông cuồng của một kẻ điên thì không có gì để nói, nhưng Roland dốc toàn lực xây dựng tường thành lại là một chuyện khác. Hoàng tử thật sự muốn ở lại đây, dựa vào thành quả luyện kim “xi măng” để xây dựng một tòa thành dường như là điều bất khả.
Trong gia tộc của Barov cũng có một nhà giả kim, nhưng lão chưa từng nghe nói đến việc xưởng luyện kim tạo ra được thứ này. Đặt niềm tin vào một thứ vật liệu chưa ai từng thấy để xây tường thành, rốt cuộc đây là tự tin hay ngông cuồng? Roland còn che giấu bao nhiêu chuyện khác trong toàn bộ kế hoạch của mình? Lão mơ hồ nhận thấy tương lai sắp tới sẽ có nhiều điều thú vị.