CHƯƠNG 5
- Định luật thứ hai của nhiệt động lực học: Không thể truyền nhiệt từ nguồn lạnh sang nguồn nóng mà không để lại dấu tích gì xung quanh, hoặc không thể lấy nhiệt từ một nguồn nhiệt duy nhất để biến đổi hoàn toàn thành công có ích mà không ảnh hưởng gì khác, hoặc không thể đảo ngược quá trình nhiệt lực. Sự gia tăng bội số của entropy luôn luôn lớn hơn không.
Roland cẩn thận sao chép luật này lên giấy – dùng chữ viết của thế giới này. Thoạt nhìn, chữ này có chút giống những con giun bò lổm ngổm. Hắn ta thực sự không hiểu nổi dân bản xứ là làm cách nào có thể học được loại chữ rườm rà như thế.
Nếu chọn một trong số những định luật vật lý nhàm chán nhất, Roland chắc chắn sẽ chọn định luật thứ hai của nhiệt động lực học, nó nói với mọi người rằng sức nóng của thế giới luôn luôn đi từ cao đến thấp, sắp xếp các rối loạn theo thứ tự, và gia tăng entropy. Cuối cùng, tất cả mọi thứ sẽ kết thúc trong hư vô và vũ trụ sẽ trở thành chết lặng.
Mà thế giới này thoát khỏi vấn đề gia tăng entropy phức tạp, ma lực có thể tự dưng được tạo ra, đây quả thực so với phát minh động cơ vĩnh cửu còn vĩ đại hơn nữa! Sức mạnh ma quỷ ấy à? Roland đối với cái này cười nhạt, bọn họ căn bản không nhận thức bản chất loại sức mạnh này, nó không chỉ lớn mà còn thể thay đổi toàn bộ vũ trụ.
Đương nhiên việc hiện tại có thể làm chính là thay đổi thị trấn Bentham.
Roland xé một mẩu giấy nhỏ, quăng nó vào lò sưởi, thấy nó hóa thành tro, bỗng dâng lên một niềm vui như phá tan lồng sắt vậy.
Viên trợ lý bộ trưởng nhìn động tác của tứ hoàng tử vẫn không hiểu gì cả, cũng may đối phương vẫn hay làm những chuyện ruồi bu không thể phối hợp chút nào như vầy từ trước đến giờ rồi, hơn nữa hắn có thể nhìn ra tâm trạng của hoàng tử không tệ.
- Báo cáo, “nữ phù thuỷ” đã được treo cổ xong từ hồi trưa. - Barov báo cáo.
- Ừ, hẳn không có người nào nhận ra chứ? - Roland dí dí nhẹ đầu bút.
- Dù sao cũng đều mang khăn trùm đầu.
Vì không cho toà thánh cùng Hiệp hội Hợp tác Phù Thủy tìm tới cửa, Roland lệnh trưởng ngục từ trong nhà lao tìm ra một người có vóc dáng không khác mấy thay thế Anna, đồng thời trừ Hiệp sĩ Thủ lĩnh và viên trợ lý đại thần kia ra, toàn bộ ban thưởng 20 đồng Rồng Vàng làm phí bịt miệng. Khoản thu nhập này đối với họ mà nói là cực kỳ dồi dào rồi.
Barov cũng từng kiến nghị qua vấn đề có muốn cho các nhân chứng câm miệng vĩnh viễn không, Roland đành phủ quyết điều đó. Hắn biết những bí mật này vốn không thể bịt mãi được lâu, nhưng không có vấn đề gì, hắn ngược lại hy vọng có người đem tin tức này phổ biến tràn lan - chỉ cần không phải hiện tại thôi. Chuyện cùng giáo hội trở mặt là chuyện sớm hay muộn, người nào cũng không thể dễ dàng bỏ qua những ảnh hưởng ngu ngốc trút xuống đầu họ! Khi những nữ phù thủy khác biết được có một thị trấn nhỏ trên biên giới của vương quốc cho phép họ sống tự do và thậm chí đãi ngộ hào phóng cho họ, các phù thủy sẽ nghĩ gì?
Bất kỳ thời đại nào, nhân tài cũng quan trọng nhất.
- Chúng ta cứ tiến hành như vậy.
Rồi Roland phân phó:
- Kế tiếp, tình hình thương mại suốt một năm của thị trấn Bentham, thu nhập từ thuế cùng các chi phí cần thiết ngươi tổng kết cho ta xem. Cũng như các phân xưởng, đồ sắt, dệt may, đồ gốm trong thành phố, hãy ước tính số lượng và quy mô rồi báo cáo lên đây.
- Ghi chép sửa sang những thứ này lcần ba ngày, thế nhưng. . .- Barov đầu tiên là gật đầu, tiếp đó muốn nói điều gì rồi lại thôi.
- Còn có chuyện gì? - Roland biết thời khắc thử thách năng lực chém gió đến rồi. Những chuyện hôm qua đã làm đối phương tóm sẽ có nghi vấn, phá của vẫn là phá của, nhân vật xấu xa thể nào cũng có hố trong não. Trong mắt tên trợ lý bộ trưởng này, việc lén giấu phù thủy đơn giản cùng thế giới là địch.
- Điện hạ, ta không rõ. . . - Barov châm chước dùng từ:
- Từ trước đến giờ dù ngài không theo khuôn khổ nào nhưng cũng không có hành động ảnh hưởng toàn cục, nhưng… tại sao lại mạo hiểm lớn như vậy để cứu một phù thủy. Luật pháp săn giết họ dù là của giáo hội quyết định nhưng cha của ngài, Wimbledon bệ hạ cũng hoàn toàn đồng ý.
Roland suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại:
-Ngươi cảm thấy thị trấn Bentham là một địa phương tốt à?
- Á, cái này. . .- Tuy rằng không biết rõ những lời này cùng vấn đề của mình có gì liên hệ, Barov đành trả lời theo tình hình thực tế:
-Tính ra không được tốt lắm.
- Là vô cùng không ổn, so với thành Golden Harvest cùng cảng Green Jade, ngươi cảm thấy ta còn có khả năng hơn mấy người anh em ruột bao nhiêu hả?
- . . . - Viên trợ lý bộ trưởng há miệng, không trả lời được.
- Gần như là số không. Cho nên ta chỉ có thể đổi một cách khác, - Roland mặt không thay đổi nhìn đối phương từng bước rơi vào cái bẫy mình giăng sẵn:
-Một phương thức để cho phụ vương ta khắc sâu ấn tượng mà thôi.
Hắn không bắt đầu từ quan điểm phù thủy ác hay không, bởi vì hiệu quả của thứ này quá nhỏ.
Barov đã làm trợ lý suốt 20 năm bên bộ trưởng Tài Chính, xem như cũng là chính khách đủ trình độ. Đối với chính khách mà nói, lợi ích so với thiện ác đáng sợ còn có sức thuyết phục hơn nhiều. Ngoài ra, con đường tình cảm nhân ái cũng không hợp với mình. Roland nhớ lại hành vi của tứ hoàng tử trước kia và thấy rằng mình cũng chẳng thuộc về phe hiền lành ôn hòa gì.
Cho nên hắn lựa chọn cắt vào điểm mâu thuẫn vĩnh viễn giữa vương quyền thế tục cùng tôn giáo thần quyền. Thế lực của tòa Thánh ngày càng bành trướng thành một cái gai trong lòng Wimbledon III. Giáo hội tuyên bố thế giới này dựa theo chỉ ý của Chúa trời vận chuyển, mà giáo hoàng là người phát ngôn của Chúa trời. Nếu như người ta phát hiện những lời ông ta nói không phải chân lý, cũng có trăm ngàn sơ hở, thì sự thống trị của tôn giáo sẽ bị lung lay rất nhiều.
Trực tiếp dùng "phù thuỷ không phải người xấu, cho nên ta muốn cứu họ” cách nói đó khó có thể làm đối phương tín phục, đổi thành “phù thuỷ không phải kẻ ác, ta có thể mượn sức mạnh này tới công kích giáo hội” lại có thể đơn giản khiến Barov sa vào cái bẫy kết luận mình đã bố trí.
- Cho dù nơi anh chị em của ta thống trị có sầm uất cỡ nào, nó chẳng khác chi một món đồ chơi trong bàn tay giáo hội. Bọn họ đã trắng trợn tuyên bố quyền lực quân chủ chỉ được xem là hợp pháp khi giáo hoàng trao vương miện. Như vậy, người thống trị mảnh đất này thực sự vẫn là chúng ta hay sao ?
Roland ngừng lại một chút :
- Và phụ vương có thể thấy một hy vọng nào đó trên người ta: Một vương quốc không có sự kìm chế của tòa Thánh và hoàng gia có tất cả các quyền sở hữu vương quốc. Như vậy, sự lựa chọn của ông ta liền rõ ràng rồi.
Đem “cùng toàn bộ thế giới là địch” đổi thành “cùng giáo hội là địch” để cho người ta dễ tiếp thu rất nhiều. Huống chi chính Barov đang đứng về phía hoàng thất.
- Tương tự như vậy, nếu ông ta nhận ra rằng những người có khả năng lạ lùng này sẽ là cơ sở để kích động nhà thờ, lệnh săn giết chỉ là một trò cười trên mặt giấy. Mặc dù không có khả năng để đảm bảo thành công, cũng không phải là không thể. Ngươi nghĩ ta có xứng đáng mạo hiểm không?
- Roland nhìn chằm chằm vào viên trợ lý bộ trưởng, nhấn mạnh từng chữ :
- Không cần nao núng chi nữa, Barov à, ngươi đã làm một trợ lý suốt 20 năm rồi phải không ? Nếu ta có thể trở thành Wimbledon IV, từ “ trợ lý ” kia sẽ được gỡ bỏ, hoặc có thể tiến hơn một bước nhữa, ví như… cánh tay đắc lực của quốc vương ?
. . .
Nhìn bóng lưng Barov xin cáo lui rời đi, Roland cảm thấy nhẹ nhõm. Nhìn ra được hắn ta vẫn chưa quá coi trọng với ý kiến của mình. Điều này vô cùng bình thường, ngay cả bản thân Roland cũng không tin nổi vào kế hoạch cuồng vọng tự biên tự diễn lúc nãy. Thế nhưng một chút cũng không quan trọng, mấu chốt là để Barov tin tưởng đích xác bản thân mình muốn như vậy – một tên ăn chơi trác táng được bao phủ gấm nhung chỉ có thể nghĩ ra một kế hoạch sơ sài. Điều này không chỉ phù hợp với bản chất chán ghét giáo hội của tứ hoàng tử, đồng thời sau này cũng thuận tiện lát đường cho việc mời chào càng nhiều nữ phù thủy đến đây.
Còn hắn suy nghĩ thật sự thế nào về mình ? Dù cho bọn họ có biết đi nữa cũng không cách nào hiểu được đâu.
Roland ra lệnh cho hầu gái:
- Bảo tiểu thư Anna tới gặp ta.
Kế tiếp, nên làm chính sự. Hắn đang vui vẻ nôn nao hơn bao giờ hết.
---