Chương 100
Chính như lời Wendy nói, sáng sớm hôm sau, các phù thủy bị thị nữ gọi dậy đi lầu một dùng bữa sáng, vương tử điện hạ đưa cho mỗi người một tấm da dê tinh xảo. Lotru7o71c chuyện có phù thủy không biết đọc chữ. Scroll thay mọi người đọc lại nội dung một lần nữa. Sau đó là ký tên, ấn dấu vân tay.
Roland biết các nàng không thể hiễu rõ kỹ càng nội dung khế ước, nhưng cũng không vấn đề gì, thời gian dài các nàng sẽ tự hiểu. Hắn cũng hiểu rõ, dù giờ đưa cho các nàng văn tự bán mình,các nàng cũng sẽ ký. Roland cũng không nghĩ mình đưa ra nhiều điều khoản thế là một hành vi có hại, đã lựa chọn con đường này thì phải nhìn rộng ra một chút. Hắn hiện tại làm thế này là để tương lai hình thành một vòng tuần hoàn hài lòng mọi người, một cái khế ước có thể chấp nhận lâu dài.
Sau khi cất kỹ khế ước, Roland dựa theo kế hoạch đã định sẵn đêm qua, an bài nhiệm vụ huấn luyện cho từng người, sau đó liền gọi Leaf, Scroll và Soria vào văn phòng mình, đóng cửa lại. Nightingale hiện thân hình, trừng mắt nhìn họ.
"Ta vẫn luôn suy nghĩ những lời mà Wendy nói hôm qua, " Roland kéo màn ra, ánh nắng chiếu rọi khắp cả căn phòng, "Nàng nói các ngươi gặp phải quái vật đáng sợ, cuối cùng chỉ có bảy người còn sống. Mà ngay cả đạo sư của hội là Hakara cũng tử trận. Ta muốn biết rõ các ngươi đã gặp phải gì, là lại tạp tà thú sao?"
Leaf mở đầu nói: " Không phải là tà thú, bọn chúng là ma quỷ tới từ cổng địa ngực, có thân thành cao lớn, có thể điều khiển tà thú, đồng thời còn sử dụng được ma lực, như là...." Nàng do dự nói "Như chúng ta sử dụng ma lực vậy."
"Ma quỷ?" Roland nhíu mày suy nghĩ, nhìn về phía Soria, "Lúc đó ngươi có thấy không?"
Soria gật đầu.
"Ngươi có thể đem cảnh tượng lúc đó vẽ ra, đúng không?" Roland đưa một tờ giấy ra nói.
Soria nhắm hai mắt lại, có chút đau đớn, nhưng nàng vẫn nhận lấy tờ giấy, đi tới trước mặt bàn.
Sau khi nàng thi triển năng lực, một cây bút lông ngỗng hư ảo hiện ra trong tay nàng, phát ra ánh sáng bảy màu, sau đó từ trong tay nàng bay ra trước trang giấy, nhanh chóng cử động. Một bức tranh rất sống động dần dần hiện ra, mà Soria cơ bản vẫn đang nhắm hai mắt lại nhìn qua.
Roland tới gần cái bàn, chỉ thấy hình ảnh trên giấy sống động vô cùng --- không, hắn tự nhủ, đây không phải là bức họa, mà là cảnh thực sự chụp lại được lúc đó. Năng lực nàng giống như chiếc máy ảnh, dùng mắt nàng đem những gì đã phát sinh tái hiện lại.
Vẽ xong, Soria trên trán đã đổ đầy mồ hôi, hiển nhiên, ký ức đó đối với nàng là một cơn ác mộng.
Nightingale bu đầu lại nhìn, "Đây là ma quỷ sao?"
"Là chúng nó, " Leaf chỉ vào tên gần nhất, "Cái bao tay bằng kim loại này cói thể triệu hồi tia chớp để công kích, uy lực cũng vô cùng lớn, hơn mười chị em đã chết trên tay hắn. Xa xa kia kia là tên ma quỷ có thể quăng trường mâu nhanh gấp mấy lần nỏ bắn ra. Bất quá công kích đặc biệt của bọn chúng đều không thể sử dụng liên tục, ta chính là nhân cơ hội này giết chúng."
"Một mình ngươi?" Roland hỏi.
"Cái ống da phía bên dưới mũ giáp của chúng là nhược điểm. " Leaf chỉ vào cổ của tên ma quỷ, " Ma xà của Hakara cắn đứt ống này, cuối cùng cùng hắn chết chung. Ta dùng phương pháp y chang, dùng nỏ giết chết một tên. Cái ống này dường như chứa một ít tinh thể màu hồng, khi chúng mất tinh thể này chúng mới có thể chết đi được."
Được rồi, thứ này sao nghe giống như bình dưỡng khí vậy, tại sao man hoang lại có loại sinh vật này? Trong đầu Roland có hàng trăm nghi vấn không thể giải đáp. Nhưng nếu nói họ là người ngoài hành tinh cũng không đúng. Nhìn đồ vật chế tạo bằng da thú thì nên văn minh của chúng cũng chỉ tiếp cận hiện tại thôi.
Bất kể là dùng khoa học kĩ thuật hay là ma pháp, có thể đi trước những hành tinh khác đã chứng tỏ được thực lực người địa cầu,
Đương nhiên cũng không ngoại trừ đây là một nền văn minh tuyệt thế bị lãng quên, Roland nghĩ ngợi, nói tóm lại, ma quỷ cũng có thể bị giết, không phải không thể chiến thắng.
"Ngoại trừ ma quỷ, chúng ta còn gặp được một tòa thành nổi trên không trung," Leaf nói thêm, "Bất luận chúng ta có rời xa nó, nó vẫn luôn hiện trước mặt chúng ta, Lightnin từng trong chuyện xưa nói đến việc này giống như là ảo ảnh."
"Có thể vẽ ra không ?" Roland hỏi Soria.
Nàng gật đầu, lần nữa triệu hồi ra bút ma pháp, đem tòa thành lơ lửng trên không vẽ ra cho Roland.
Roland cẩn thận quan sát, cảnh tượng khá mơ hồ không thể thấy được nhiều thông tin trên đó, nếu như thành này thực sự là ảo ảnh, đồng nghĩa việc nó thực sự tồn tại nơi nào đó trên man hoang. Mà tòa thành này trên bầu trời đầy màu hồng, đúng là không khí cho bọn ma quỷ hô hấp. Cái này so với lời giải thích người ngoài hành tinh còn đáng tin hơn nhiều, dù sao ngọn núi tuyệt cảnh phía tây lục địa đều là khu vực thần bí không người tới được,tồn tại vài chủng tộc khác là chuyện hết sức bình thường.
Hiện chỉ còn một vấn đề cuối cùng, "Ta nghe Nightingale và Wendy từng nói về một quyển sách cổ, Hakara vì nó mà quyết định đi tìm thánh sơn, " Roland hỏi, "Sroll, ngươi đã xem qua quyển sách đó chưa?"
Scroll do dự một lát nói : "Hakara không cho bất kỳ ai khác đọc quyển sách, nhưng.... ta từng nhìn lén qua một lần. Trong đó chữ viết loạn không chịu nổi, hơn nữa... không thể tưởng tượng nổi."
"Ngươi có thể phục chế nó cho ta xem không?"
"Những thứ ghi trong đó cũng không phải là sự thật, điện hạ, thánh sơn không hề tồn tạiđã chứng minh điểm đó," nàng thở dài, giơ tay phải lên, " Hy vọng ngài không bị nội dung trong sách mê hoặc."
Một quyển sách mạ vàng từ trong không trung hiện ra, bìa sách mở ra hai bên, trang sách lật qua cực nhanh, sau đó bịch một tiếng khép kín lại, rơi vào tay nàng. "Điện hạ, ta hy vọng chỉ có mình ngài xem nó. Ta không muốn các tỷ muội trở thành người giống Hekara."
Roland nhận quyển sách nói : "Ta biết rồi". Tiễn những cô gái này ra ngoài xong, Nightingale lặng lẽ xuất hiện trên cái ghê sô pha bên cạnh. Giống như thường ngày, nàng gạt áo dài qua một bên, gác hai chân lên bàn, nhai khô cá.
"Ngươi không muốn xem sao?" Roland cười hỏi.
Nightingale cười nhạt," Ta đối với những thứ kẻ điên thích đều không hứng thú gì."
Hắn lắc đầu, ngồi trở lại bàn, cẩn thận mở trang sách ra, phảng phất như quyển sách này có ma lực vậy.
Giống như Scroll đã nói, đa số nội dung đều không lưu loát khó hiểu, giống như sử dụng không phải là phương pháp viết chữ và ngữ pháp thời đại này. Trong sách có đề cập tới tinh thể màu hồng, có nói đến cửa đá khổng lồ, nhưng không hề đề cập tới hai chữ thánh sơn. Thực tế là ngoại trừ một số đoạn ngẫu nhiên có thể hiểu được thì toàn bộ nội dung khác đầu đọc không hiểu --- tổng kết lại lạ, mỗi chữ ta đều đọc được nhưng hoàn toàn không hiểu ý nghĩa. Cũng không biết là biện pháp chống xem lén của quyển sách hay bản chất nó là như vậy.
Roland bỏ qua những đoạn khó hiểu lật về phía sau. Một quyển sách dày chỉ có vài trang có nội dung, xem đến tờ cuối cùng, chữ viết đột nhiên thay đổi, trở nên ngoáy không chịu được, giống như viết vội vàng bút ký, nhưng nội dung lại rất rõ ràng. Câu đầu tiên là : Chúng ta thất bại rồi. Người phàm không thế chiến thắng ma quỷ."