Chương 107
Ăn cơm tối xong, Roland trở lại văn phòng, tiếp tục ghi ra những tri thức số học cơ bản trong đầu lên giấy.
Hắn cũng không có năng lực đọc rồi là không quên, không những thế, theo thời gian trôi qua, trí nhớ về chúng càng ngày càng suy yếu. Bởi vì là chuyên ngành liên quan đến nghề của hắn nên hắn vẫn còn nhớ số học cùng vật lý, còn những ngành khác như lịch sử, địa lý, sinh vật, hóa học thì chỉ còn cỡ trình độ mới học khái niệm thôi. Bởi vậy, không dùng được cũng phải sớm ghi ra những nội dung chưa quên, giữ được bao nhiêu tri thức hay bấy nhiêu.
Mỗi khi hắn viết đầy một trang giấy, liền để Scroll bên cạnh quét qua một lần. Chỉ cần nàng xem qua nội dung, hầu như sẽ bảo tồn được vĩnh cửu. Tiếc là năng lực của Scroll không liên quan gì với trí não, nàng không thể đọc một hiểu mười những tri thức này. Bởi vậy thời gian rảnh rỗi, Roland lại muốn giảng giải cho nàng nghe một lần nữa.
Đương nhiên, đối với người thích lên mặt dạy đời như hắn. truyền thụ tri thức là một chuyện rất hay ho. Đặc biệt là thấy Scroll kinh ngạc hoặc khuôn mặt bỗng dưng bừng sáng hiểu ra vấn đề của nàng, trong lòng hắn có cảm giác rất là thành tựu.
Bất quá Roland hiểu rõ, cái này cùng đối tượng được giảng cũng có quan hệ. Scroll cũng đã bốn mươi tuổi rồi nhưng nhờ ma lực mà nàng lão hóa rất chậm. Làn da gò má vẫn căng tròn hồng nhuận, mái tóc dài đen nhánh sau đầu, mang vẻ thành thục và lão luyện. Nơi khóe mắt có nếp nhăn rất nhỏ không phá hư chỉnh thể nhan sắc của nàng, lại càng giúp nàng có thêm khí chất vững vàng như núi.
Nếu nàng đi đóng phim ảnh, tuyệt đối là hình tượng lão sư hoàn hảo nhất. Hiện tại hắn có thể làm cho " Lão sư" trợn mắt há mồm,cảm giác tương phản này làm hắn rất hưởng thụ. Trong lúc hắn viết hắn cũng tự hỏi, rốt cuộc ma lực của thế giới này là gì? Nó chỗ nào cũng có, bất kể là sâu trong quặng mỏ ở phía bắc hay là dãy núi hiểm trở ở trung tâm và man hoang phía tây, phù thủy ở đâu cũng có thể vận dụng nó để phóng ra lực lượng khó có thể tin nổi. Nếu như mô tả ma lực như điện năng mà nói, phù thủy không khác gì đồ điện. Nhưng nó dĩ nhiên so với điện thì càng khó tưởng tượng hơn, càng giống như một loại năng lượng "cơ bản" hơn.
Như Hakara đạo sư, Wendy nói nàng có thể triệu hồi ra bốn loại ma lực xà ma, phân biệt là tử hình, đau khổ, hóa đá, hư vô, hiệu quả của nọc độc đều không giống nhau. Lại như Nightingale, sương mù của nàng có thể bóp méo không gian. Những năng lực này thiên biến vạn hóa, ngoại trừ được hình thành từ một loại năng lượng bản nguyên thì không còn từ nào có thể giải thích chính xác hơn.
Nếu muốn biết định nghĩa của bản nguyên là gì, thì chỉ có thể nói đến quy tắc phổ biến và quy tắc thông dụng. Einstein lúc về già đã đem bốn loại lực lượng cơ bản của vũ trụ gọi là lực lượng bản nguyên, theo như cách nói đó, chỉ cần hắn truy tìm được bản nguyên thì có phải có thể vận dụng được bất kỳ quy tắc gì trong vũ trụ không ?
Điều này làm cho Roland không nhịn được tưởng tượng, có khi nào trước khi hắn xuyên việt, cái thế giới trước đó cũng tồn tại lực lượng như thế này, chỉ là không có phù thủy để mở ra cánh cửa này, khiến cho nó bị tất cả mọi người bỏ qua?
Bất kể thế nào, Roland ngẫm nghĩ, với trình độ kỹ thuật của hắn không thể nào phân tích được loại lực lượng này.
Cho nên việc đẩy mạnh công nghiệp, thúc đẩy văn minh tiến bộ là nhiệm vụ chủ yếu của mình.
Có lẽ một ngày nào đó, mọi người nhờ đến phù thủy để trực tiếp vận dụng loại lực lượng này --- dùng nhiều cách khác có thể vận dụng và chuyển hóa loại lực lượng này thành năng lượng siêu cấp, chỉ nghĩ một tí thôi mà hắn đã rất hưng phấn.
"Điện hạ?" Scroll thấy vương tử mang bộ dạng say mê thì nhịn không được hỏi.
"Khụ khụ, " Roland từ trong mơ tưởng viễn vông quay trở lại hiện thực, ho khan hai tiếng, nhìn ngọn nến đã đốt gần hết, nói, "Hôm nay đến đây thôi."
"Vâng, " nàng cúi đầu hành lễ, chuẩn bị rời đi, bỗng dưng bước chậm lại.
Roland cả nửa ngày không nghe tiếng đóng cửa, có chút kỳ quái ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện nàng đang đứng tại cửa ra vào. "Có chuyện gì đúng không?"
"Điện hạ..." Scroll do dự một lát, "Ta muốn hỏi ngài một vấn đề."
"Hỏi đi." Roland gật đầu, thả bút lông ngỗng trong tay ra, giơ chén trà lên uống một hớp. Những nàng phù thủy này cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá không tự tin bản thân. Giống như thỏ, chỉ cần có tí gió thổi lay động là sợ đến mức chui lại vào trong hang, cũng không dám đi ra nữa. Có lẽ câu hỏi của nàng lại là dạng tại sao mình lại nguyện ý thu lưu họ, mình không sợ giáo hội uy hiếp sao vân vân. Nightingale và Wendy đã hỏi hắn bao nhiêu lần rồi. Nhưng mà đối phương đã bày ra tư thế nghiêm túc như thế thì mình cũng phải chăm chú trả lời, để cho nàng cảm nhận sâu sắc được sự đối đãi như đồng chí tình thâm của mình.
"Ngài... Sẽ có khả năng lấy phù thủy làm vợ sao?"
"Phốc, " Roland thiếu chút nữa phun hết nước trà ra, "Ặc, tại sao ngươi lại hỏi ta vấn đề này?"
"Ta..." Scroll há to miệng, lại không có cách nào trả lời.
Cưới phù thủy làm vợ sao ? Trong đầu Roland hiện lên thân ảnh Anna, khung cảnh trong phòng giam gặp được nàng, cặp mắt màu xanh lam kia để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng mình. Phù thủy là các cô gái bình thường thức tỉnh năng lực, họ xuất chúng hơn và thân thể bên ngoài của họ chẳng khác gì người thường cả. Nếu đặt họ ở xã hội hiện đại, tất nhiên là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Cho nên chính bản thân mình cần gì phải do dự? Đã vậy thì ---
Hắn nhìn về phía Scroll, cười đáp: "Tại sao lại không chứ?"
Wendy bóp bóp bả vai bị đau nhức, trở về phòng mình.
Bộ ngực quá lớn đem đến rất nhiều phiền toái cho nàng, đặc biệt là lúc đứng phía trên sàn gỗ vận hành tàu Little Town, khi giơ hai tay lên phải nghiên về phía sau một tí để duy trì cân đối.
Căn cứ theo tình huống thử nghiệm đầu tiên, tàu Little Town đã có nhiều hàng mục được cải tiến. Ví dụ như một cái lều giản dị mà nàng đang đứng lên đã có thể chống đỡ mưa gió, lại ngăn được ánh sáng xuyên thấu qua. Thân tàu gia cố một lớp vỏ cây, để giảm bớt va đập khi tàu cập bến. Mép thuyền hai bên được dựng hai cây cọc xi măng, thuận tiện cho việc quấn dây thừng cố định chiếc thuyền.
Kỹ năng điều khiển gió của nàng sau một tháng huấn luyện đã tiến bộ trên diện rộng. Hiện tại đội thuyền đã chạy ổn định hơn, hơn nữa có thể điều chỉnh tốc độ nhanh hay chậm nhờ điều khiển sức gió, nàng còn học được cách lợi dụng gió tự nhiên để giảm thiểu tiêu hao ma lực, giúp cho bản thân kiên trì lâu hơn.
Nightingale đã tắm rửa xong trước. Đang mặc đồ ngủ dựa vào đầu giường chờ nàng.
Bất quá nàng thấy kỳ quái là, trên mặt đối phương nở một nụ cười không kìm chế được. "Có chuyện tốt xảy ra sao?" Wendy nhịn không được hỏi, đối phương lắc lắc đầu, cái gì cũng không nói, chỉ là khuôn mặt lại càng vui thêm.
Wendy bĩu môi, lần trước cùng nàng trò chuyện đêm khuya xong, tâm tình cô nàng này cũng không khá hơn, gần đây thành chủ xuất hiện trò chơi bài thì tâm trạng nàng mới chuyển hướng tốt đẹp. Hôm nay sao tự nhiên cười tươi như hoa vậy? Cái cô gái mặt lạnh tanh, trầm mặc ít nói từng thấy ở thành Silver đâu mất rồi?
Thôi kệ, Wendy cởi quần áo, ngồi vào thùng gỗ đầy nước ấm, chắc là nàng thắng ván bài lớn đây.