Chương 138
Theo cánh rừng bờ Nam của sông Xích Thủy dần dần được khai phá, thời gian trồng trọt cũng ngày càng đến gần.
Để tiện cho mọi người qua lại hai bên bờ sông Xích Thủy, Roland cho người xây một cái cầu nổi trên mặt sông gần 100m. Bên dưới là mấy chục cái bè gỗ do thợ mộc tạo ra, dùng dây thừng to cột lại. Hắn còn dặn dò thợ mộc chú ý làm hai đầu của bè gỗ hình đầu nhọn để ít chịu lực đẩy của nước hơn. Hai đầu dây từng quấn thật kỹ vào bốn cọc gỗ ở hai bên bờ, giữ cho vị trí bè gỗ luôn cố định. Giữa mỗi cái bè gỗ xếp bốn tấm ván lớn dùng làm mặt cầu, khi khép lại có chiều rộng hai thước, đủ cho bốn người cùng đi song song.
Cầu nổi làm bằng bè gỗ rất đơn giản, tuổi thọ cũng không thấp, chỉ cần nước sông không đột nhiên dâng cao hay xuống thấp khiến cho dây thừng bị kéo đứt thì có thể dùng được hai đến ba năm. Đó cũng là do vật liệu gỗ làm từ cây cối trong rừng Dodge chất lượng rất tốt, hiện tại bến tàu trấn nhỏ và bảng tên bên ngoài của cửa hiệu là đều dùng gỗ trong rừng gia công ra, có tuổi thọ bằng với trấn nhỏ. Mặc dù nhìn đã rất cũ kỹ nhưng vẫn không hề có dấu hiệu hư hỏng mục nát.
Đi qua cầu nổi về phía Tây, khu đất đầu tiên khai khẩn ra dùng làm ruộng thí nghiệm cho Leaf. Hiện tại bốn phía đã được vây kín lại bằng ván gỗ, cửa vào có binh sĩ đệ nhất quân trông coi. Leaf những ngày gần đây ngoại trừ ăn cơm, đi học và ngủ ra còn lại đều cắm đầu trong ruộng thí nghiệm. Roland đứng từ cửa sổ văn phòng lầu ba của mình nhìn xuống có thể mơ hồ thấy bên trong hàng rào gỗ cảnh tưỡng lúa mạch đang điên cuồng sinh trưởng, buổi sáng còn là bông lúa màu xanh, đến chiều đã biến thành một biển lúa vàng ươm.
Giống lúa Golden One tăng trưởng dựa vào ma lực chỉ cần dùng một ngày là có thể thu hoạch được hạt giống, nếu như người bên ngoài chứng kiến sợ là phải quỳ xuống hô lớn kỳ tích của thần.
Mắt thấy đất đai, dân cư và hạt giống đều đã chuẩn bị đầy đủ, Roland quyết định bổ sung khâu cuối cùng: người giám thị.
Hắn gọi đại thần trợ lý Barov gần đây bận tối mắt tối mũi đến.
“Học sinh của ngươi đã có thể tự mình trông coi một phương rồi nhỉ,” Roland hỏi, “Ta cần thành lập hai ngành mới trong tòa thị chính.”
“Điện hạ, thế thì… Không có đủ người đâu.” Barov khó xử nói.
Lúc trước thì ngươi đều hùng hổ gật đầu hết, sau đó mới từ từ thương lượng chi tiết sau, bây giờ đã học được cách than vãn kể khổ trước rồi. Roland trong bụng mắng thầm, bên ngoài thì lạnh lùng, “Sao có thể không đủ được, ta vừa đưa cho ngươi một đám kỵ sĩ cơ mà?”
“Điện hạ, bọn kỵ sĩ đó đã lười nhác lại phản ứng chậm chạp, sao chép một bản tư liệu còn sai lên sai xuống, cơ bản là không đủ tư cách làm học sinh.”
“Dạy dỗ bọn họ thế nào là chuyện của ngươi,” Roland gõ bàn. “Không nghe theo sắp xếp thì trực tiếp sung quân vào quặng mỏ sườn núi Bắc là được. Nhưng hai ngành mới này thì ta nhất định phải thành lập.”
“Được rồi, thưa điện hạ, theo ý của ngài.” Barov bất đắc dĩ.
Roland nói: “Thứ nhất là Bộ nông nghiệp, phụ trách giám sát cây giống và sinh sản trong lãnh địa.”
Barov ngẩn người, hiển nhiên là lần đầu tiên nghe nói tòa thị chính mà còn cần phải đi giám sát chuyện trồng trọt, “Điện hạ, loại chuyện này chẳng phải là để cho đám nông nô tự xử lý sao, bọn họ trồng thế nào thu hoạch cái gì thì có liên quan gì đến chúng ta, chúng ta chỉ cần thu đủ số thuế là được.”
“Bởi vậy nên các ngươi… À không, ý ta nói là vì thế nên thu hoạch nông nghiệp trước giờ mới thấp đến như vậy.” Roland nâng ly lên uống một ngụm để lấp liếm lỡ miệng vừa rồi, “Một cái tòa thị chính có trách nhiệm là phải quan tâm đến tất cả ăn uống ngủ nghỉ của dân chúng.”
“Ăn uống ngủ nghỉ… Ngài hẳn là đang nói đùa đúng không?”
“Tất nhiên là không, sự quan trọng của ăn uống thì không cần nói nữa rồi, dân chúng không có đủ cơm ăn là trách nhiệm của tòa thị chính, cũng là trách nhiệm của ta. Còn những thứ sau đó, chẳng phải hạng mục nhà vệ sinh công cộng xây nên là vì mục đích đó sao?” Hắn bắt đầu nói chuyện thái độ nghiêm túc với Barov, ”Ta không cần biết tòa thị chính vương đô vận hành thế nào, có thể đối với bọn chúng dân chúng chết sống chỉ là chuyện vặt vãnh, nhưng ở trấn Bentham, cái ta muốn thành lập là một cơ cấu chính trì toàn năng, nó phải hiểu rõ như lòng bàn tay tất cả từng huống bên trong lãnh địa và dân chúng, chỉ như vậy mới có thể được toàn bộ dân chúng ủng hộ, chính lệnh đưa ra cũng sẽ được chấp hành với hiệu suất cao. Bây giờ ta sẽ nói rõ về ngành này và nhiệm vụ của nó, ngươi nghe cho thật kỹ.”
“Vâng, thưa điện hạ.” Barov lau mồ hôi trán.
“Ngươi đi đến khu hồ sơ, tìm ba đến bốn người từng làm qua việc nhà nông đưa vào Bộ nông nghiệp. Lại phái thêm hai tên học sinh, phụ trách ghi chép và công tác thống kê, sáu người hẳn là đã đủ rồi.”
“Khoan đã… Ngài muốn để cho dân chúng bình thường trở thành quan viên tòa thị chính?” Barov khiếp sợ.
“Bọn họ vừa nghe lời, sự tích cực trong công việc cũng cao, vì sao không thể làm quan viên? Quan viên không phải là quý tộc, hơn nữa Bộ nông nghiệp cũng cần một ít nhân sĩ chuyên nghiệp đến chỉ đạo việc trồng trọt sau này.”
“Nhưng mà bọn chúng thậm chí còn không biết chữ nữa…”
“Cho nên mới cần ngươi phái đến hai tên học sinh hỗ trợ xử lý về mặt công văn,” Roland ngắt lời, “Hơn nữa loại tình huống này sẽ không kéo dài quá lâu, ta sắp tới sẽ phổ biến kế hoạch giáo dục phổ cập trong lãnh địa, mục đích là cho tất cả mọi người đều biết đọc biết viết, đến lúc đó ngươi cũng không còn lo lắng thiếu nhân thủ nữa rồi.”
Hiển nhiên cái tin tức này còn làm cho Barov giật mình hơn cả việc cho dân chúng vào tòa thị chính, hắn há mồm, nửa ngày cũng không nói được gì.
Roland cũng không quan tâm việc hắn có tiếp nhận được hay không, tiếp tục nói: “Về phần Bộ nông nghiệp, hiện tại nông nô trồng trọt trên đất của mình xuất hiện hiện tượng trình độ cao thấp không đồng đều, ví dụ như có người thì cày sâu hơn, có người gieo hạt dày hơn. Đây là một cơ hội quan sát vô cùng tốt, sáu người Bộ nông nghiệp này cần phải phân chia ruộng đất và đánh số cẩn thận, đồng thời ghi chép lại từng bước trồng trọt của nông nô, cày sâu bao nhiêu, khoảng cách gieo số liệu thế nào. Ta sẽ phát cho bọn họ công cụ đo đạc và dạy cho họ cách sử dụng chúng.”
“Ý ngài là… so sánh đối lập?” Barov mặc dù hơi cổ hủ nhưng đầu óc vẫn rất nhanh nhạy.
“Đúng vậy, vụ mùa đầu tiên không cần quá để ý đến thu hoạch. Tiếp tục nhập khẩu lương thực đồng thời… Sử dụng thêm một ít sản phẩm hạt giống lúa mạch loại mới, đủ để cho mọi người no bụng là được. Ta cần các ngươi tìm được phương pháp trồng trọt thích hợp nhất trong số những phương pháp hiện tại, ghi chép biên soạn lại thành một cuốn sổ tay. Từ nay về sau khi trồng lúa mạch đều sẽ áp dụng theo loại phương pháp này, do Bộ nông nghiệp phụ trách mở rộng, chỉ đạo và giám sát.”
Roland không hiểu rõ lắm về nông canh, nhưng điều này không ảnh hưởng đến hắn dùng phương pháp tư duy khoa học để tống kết ra một bộ phương án tối ưu. Có bộ phương án này rồi, từ nay về sau cho dù là mở rộng diện tích trồng trọt hay là nông dân mới vào nghề cũng có thể duy trì sản lượng ở một mức độ cao.
Barov gật đầu, sau đó do dự một chút rồi mới lên tiếng: “Điện hạ, có một chuyện tôi không rõ, sau khi nông nô thăng cấp trở thành dân tự do, vì sao ngài chỉ thu hai phần thu hoạch của họ làm thuế đất? Cho dù có yêu cầu nộp lên năm phần, chừa lại bọn họ năm phần thì ngài cũng đã là một vị lãnh chúa quá sức nhân hậu rồi.”
“Bởi vì tiền chồng chất trong hầm ngầm hoàn toàn vô nghĩa,” Roland giải thích, “Sau khi họ nộp hai phần lên, ta sẽ dùng giá cố định mua tất cả lương thực còn lại của họ ở trấn Bentham, mua bán lương thực là hạng mục chuyên doanh của lãnh chúa. Từ đó, chúng ta có được lương thực, bọn họ thì có được thù lao. Khi đã có tiền dành dụm rồi, họ sẽ nghĩ đến mua sắm một ít đồ vật… chẳng hạn như trâu cày, nông cụ bằng sắt, thịt bò, quần áo vải bông, cùng với phòng ở bằng gạch tốt nhất, mà những thứ này chỉ có ta có thể cung cấp. Dân chúng trong trấn muốn mua lương thực, cũng chỉ có thể mua được từ lâu đài. Cho nên cuối cùng rồi tiền cũng sẽ quay lại túi của ta, nhưng trong quá trình lưu chuyển nó có thể làm cho mức sinh hoạt của mọi người không ngừng tăng lên, nói như vậy ngươi đã hiểu chưa?”
Barov nhíu mày, một hồi lâu không trả lời, hiển nhiên là ở trong trạng thái rối rắm.
Roland cười lắc đầu, “Nếu vẫn còn chưa hiểu thì có thể từ từ suy nghĩ thêm, giờ thì cứ làm theo lời ta nói trước đi.”
Trợ lý đại thần mặt hốt hoảng đứng dậy, đi ra cửa xong đột nhiên quay đầu lại, “Phải rồi điện hạ, ngài nói muốn thành lập hai ngành mới, cái còn lại là gì?”
“Bộ giáo dục,” Roland đáp, “Cái này thì tự ta sẽ phụ trách.”