Chương 148
Trấn Border đang đón cơn mưa lâu ngày mới có, trên bầu trời mây đen rậm rạp, mưa ào ào từ trên trời trút xuống, rơi xuống phía trên mặt kính của cửa sổ, phát ra tiếng kêu răng rắc.
Theo lý thuyết, mùa xuân hẳn là mưa nhiều, ấm áp và ẩm ướt. Nhưng ở trấn Border, từ sau khi Tà Nguyệt kết thúc, số lần mưa có thể đếm trên đầu ngón tay. Khá tốt là đồng ruộng bên cạnh sông, tưới nước vô cùng thuận tiện. Bây giờ, một trận mưa lớn xua tan đi sự nặng nề trong không khí, Nightingale mở cửa sổ ra, để hương thơm ngập tràn khí tức của bùn đất tiến vào phòng.
Xa xa nhìn, có thể thấy ruộng ở hai bên bờ sông Xích Thủy đã trổ mầm, lúa mạch non xanh mơn mởn nối tiếp nhau liên miên không dứt kéo dài cả tầm mắt. Sau khi được mưa tẩy rửa, cảnh tượng cực kỳ tráng lệ, cùng với nước sông mông lung tạo thành tiên cảnh.
Roland duỗi lưng một cái, đem bút lông ngỗng trong tay ném vào ống bút bằng đồng.
"Vẽ xong rồi ?" Nightingale hỏi.
"Ừm, vũ khí mới hoàn toàn, so với tốc độ bắn của súng kíp thì nhanh hơn gấp bội," Roland đem mười bản thiết kế chồng chất lại một chỗ, "Ta đặt tên cho nó là súng trường ổ xoay. Muốn nhìn một chút không?"
"Không nhìn, " nàng bĩu môi, "Dù sao cũng xem không hiểu."
"Đây chỉ là hình cơ bản, nếu rút ngắn nòng súng lại thì gọi là súng ngắn ổ xoay, có thể mang theo trong người. Bất quá muốn nó phát huy công dụng, còn cần giải quyết một kỹ thuật mấu chốt nữa. Đến lúc đó cho mỗi người các ngươi một cái, có khi chẳng cần e ngại thẩm phán quân của giáo hội nữa."
"Ngươi nói là, nó có thể giúp cho một cô gái bình thường, đánh bại một tên nam nhân vũ trang đầy đủ?"
"Không phải là một tên mà là vài tên." Roland đắc ý cười nói," Nếu mà hên thì năm tên cũng không thành vấn đề."
"Nightingale lộ ra thần sắc không tin, vừa muốn nói gì đó, ngoài phòng có tiếng gõ cửa.
"Điện hạ, học sinh của Barov từ vương đô trở về, hắn còn mang theo thương nhân bán quặng Kali Nitrat, hiện đang ở ngoài tòa thành chờ ngài gọi vào."
Học sinh của Barov? Roland nghĩ ngợi, mới nhớ là lúc đánh cứ điểm Epic, thuốc nổ của trấn nhỏ còn thừa không được bao nhiêu, hắn phái thân vệ đến núi Fallen Dragon và thành Redwater để kiếm thêm nguồn cung cấp quặng Kali Nitrat mới. Mà học sinh của Barov là người xuất phát trễ nhất, vì chỗ cần đến là vương đô. Dù sao ở đó mặt hàng gì cũng có, cộng thêm mùa hè tới, sản lượng quặng Kali Nitrat sẽ tăng mạnh.
Không ngờ là người phái đi trễ nhất lại là người thứ nhất đem tin tốt về.
"Dẫn bọn họ đến phòng tiếp khách, ta lập tức tới ngay." Roland ngước nhìn sắc trời," Lại kêu phòng bếp chuẩn bị một phần điểm tâm ngọt."
Quay đầu lại, Nightingale đã không còn bóng dáng. Bất quá hắn biết, nàng thủy chung ở bên cạnh mình.
...
Thời điểm Roland đến phòng tiếp khách, thương nhân buôn quặng cũng vừa được thị vệ cho vào trong sảnh. Nàng cởi áo choàng và mũ rơm ướt sũng trên ngu7oi2, khom người hành lễ, "Ta là Margaret Farman đến từ vương đô, hướng ngài thăm hỏi, điện hạ Wimbledon tôn kính.
Thấy người tới là phụ nữ, Roland thấy nao nao. Niên đại này đi buôn không có hoàn cảnh an toàn như đời sau, chạy ngược chạy xuôi không chỉ có khả năng gặp sơn tặc và dân chạy nạn, ở thành trấn còn có bảo kê và thế giới ngầm, cho nên nữ thương nhân cũng ít thấy.
Nàng và Lightning giống nhau, có một mái tóc vàng sáng lạn, tóc thì càng dày và dài hơn. Tuổi khoảng ba mươi, có lẽ vì là người bình thường, khóe mắt và trán nàng đều xuất hiện nếp nhăn. Làn da so với nhan sắc, mới nhìn có vẻ thô ráp. Bất quá theo gương mặt thì không phải là người Mojin, càng giống dân ở Fiordland.
"Ngồi đi, "Hắn làm động tác mời, "Ngươi không phải người Greyfort đúng không?"
"Vì sao ngài lại nói như vậy?" Margaret mỉm cười nói.
"Tóc và nhan sắc của ngươi, ở đại lục vô cùng hiếm thấy. theo ta biết, bờ bên kia eo biển, phần lớn người dân có được một mái tóc vàng xinh đẹp, ta cũng quen biết một thiếu nữ là.... nhà thám hiểm ở đó."
"Kiến thức ngài thật rộng rãi, quê hương ta xác thực là ở Fiordland, bất quá ta đã rời đi hơn mười năm, bây giờ sống tại vương đô, cũng coi như nửa Greyfort cư dân." Nàng dừng một chút, "Ngài vừa rời vương đô không lâu, nói không chừng chúng ta đã từng gặp qua. Có thể cùng điện hạ gặp gỡ ở cùng một tòa thành thị, thật khiến ta mười phần vinh hạnh."
Quả nhiên, mỗi thương nhân thành công đều rất biết cách nói chuyện, biết rõ đối phương đang khen ngợi, lôi kéo làm quen, Roland trong lòng vẫn rất hưởng thụ. Đúng lúc này, bên sườn phải của hắn bị bấm một cái... Ách, loại thời điểm này không cần phân biệt thật giả đâu, chỉ trách đồng chí Nightingale quá nhiệt tình.
"Bất quá nói về danh xưng nhà thám hiểm, không mấy người ở Fiordland được xưng thế." Margaret nói tiếp, "Ngài có lẽ không biết. Nơi có thể cho dân Fiordland sống rất thưa thớt, ở đó nước biển lên xuống thất thường, một ít đảo nhỏ vài tình huống đặc biệt sẽ bị thủy triều nuốt chửng, một ít nơi cả ngày phun trào lửa và khói đặc, tảng đá ở dưới độ nóng đó bị hòa tan thành dòng sông màu đỏ sẫm. Chỉ có người mở được tuyến đường an toàn hoặc phát hiện đảo phù hợp để sinh sống thì mới có tư cách đạt được danh xưng này. Người bình thường sẽ không tự xưng mình là nhà thám hiểm."
"Haha, nàng chẳng những xưng mình là nhà thám hiểm, nàng còn xưng cha nàng là nhà thám hiểm vĩ đại nhất, " Roland cười lắc đầu, "Thiếu nữ thật là, đem người mình yêu mến tưởng tượng thành đại nhân vật."
"Tại Fiordland, cho dù là con nít, cũng sẽ không dễ dàng nói ra danh hào này, " Margaret chân mày cau lại, "Nàng có nói tên của cha nàng không?"
Thấy thần sắc của đối phương, Roland cũng ý thức được điểm không đúng, chẳng lẽ nhà thám hiểm là biểu tượng tinh thần của dân biển, không thể gọi lung tung? "Cha nàng tên là Thunder."
Không nghĩ đến vừa nói ra cái tên này, con mắt đối phương lập tức trợn tròn, "Ngài nhận biết đại nhân Thunder ?"
"Không, ta biết con gái của hắn, thế nào, ngươi nghe nói qua cái tên này rồi à?"
"Dân Fiordland chưa ai chưa từng nghe cái tên này! Đại nhân Thunder là người phát hiện ra đảo Twin Dragon và đảo Shallow Water, đem địa phương mọi người có thể ở nhiều ra thêm một nửa. Ngài còn vẽ lại bản đồ chi tiết bờ biển Đông Hải và Endless Cape, tuyến đường đi đại lục hiện tại có tám phần là do ngài mở ra. Từng đứa trẻ đều thuộc làu sự tích của đại nhân Thunder, ngài là một trong những nhà thám hiểm vĩ đại nhất của Fiordland!"
"Ta nghe nói rằng Thunder dường như bị một hồi gió bão mà chết dưới đáy biển..."
"Không, điện hạ, một nhà thám hiểm chính thức sẽ không vì gió bão mà chết. Hắn từng trải qua vô số nguy hiểm, cuối cùng thành công sống sót. Giờ này đại nhân Thunder nhất định đang triệu tập một đội thám hiểm mới, như lúc trước hắn từng làm." Margaret thân thể hơi nghiêng về phía trước, "Điện hạ, ngài biết tung tích con gái của Thunder sao?"
Roland cũng cảm thấy ngoài ý muốn, hắn không ngờ là cha của Lightning lại nổi danh như vậy, những câu chuyện thám hiểm nghe như mò trăng dưới nước kia đều là sự thật? "Nàng ở trong thành chủ của ta. Gặp tai nạn trên biển xong, nàng một đường lưu lạc hướng Tây tới trấn Border, ta trùng hợp chứa chấp nàng."
"Ngay trong thành chủ của ngài?" Sắc mặt nàng đầy chờ mong, "Có thể... Để cho ta trông thấy nàng không?"
"À, hiện tại thì không được, "
Giờ này Lightning hẳn là đang tại rừng rậm Dodge, tìm kiếm địa điểm di tích đánh dấu trên " Tàng bảo đồ", "Nàng đang luyện tập.... kỹ xảo thám hiểm rừng rậm, nếu như ngươi ngủ lại ở đây một đêm thì có thể chờ nàng trở về."
"Ta đây xin làm phiền, " Margaret không chút do dự gật đầu.
"Kế tiếp, chúng ta nên thảo luận chính sự đi?"
"Đương nhiên thưa điện hệ, " nàng cười nói, " Xin ngài cứ nói."