Chương 154
…
Khi Kaymer Schneider về đến nhà thì trời đã hoàn toàn tối đen.
Ăn xong bữa tối cùng gia đình, hắn trở lại thư phòng của mình, ghi lại cách điều chế và nguyên liệu của pha lê thủy tinh vào trong tác phẩm tâm đắc của mình “Con đường Luyện kim”, trong đó ghi lại quá trình hắn từ một học đồ trở thành thủ tịch luyện kim sư của xưởng, đồng thời còn tổng kết lại tất cả công thức bao lâu nay xưởng luyện kim thành phố Redwater đã sáng tạo được.
Kaymer tin tưởng hắn có thể lưu danh lịch sử bằng cuốn sách này, cho dù hàng trăm hàng ngàn năm sau các luyện kim sư cũng sẽ ghi nhớ tên của hắn.
Đến khi ngọn nến gần tàn Kaymer mới buông bút lông ngỗng xuống, chuẩn bị thay đồ đi ngủ.
Đột nhiên, hắn nhớ mình còn một lá thư từ hoàng tử chưa đọc qua, liếc mắt nhìn ngọn nến chỉ còn khoảng chừng một đốt ngón tay, hắn quyết định dùng thời gian cuối cùng này để đọc lá thư, ngày mai trả lời cho sứ giả. Đoạn nến ngắn ngủi này chỉ đủ cho hắn viết được mười mấy chữ, nhưng để đọc một lá thư vô giá trị thì quá dư thừa.
Mở lá thư ra, trong đó có ba tờ giấy mỏng, tờ thứ nhất có ghi những câu từ khách sáo, giới thiệu mình và lãnh địa, Kaymer thậm chí không thèm xem, trực tiếp đọc đến tờ thứ hai.
Nội dung trong tờ thứ hai khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn, không phải chiêu mộ cũng không phải phê phán, mà là năm công thức kỳ lạ, mỗi công thức đều do ba câu chữ tạo thành.
À, có điểm thú vị, hắn cười cười, mặc dù không biết hoàng tử có mục đích gì nhưng ít ra nhìn cũng có vẻ ảo diệu đó.
Hắn nhìn qua dòng đầu tiên.
“Quặng kali nitrat chưng khô tạo thành dung dịch acid, phải dùng lọ đặc biệt để đựng.”
Quặng kali nitrat… chưng khô… acid, tất cả đều là thuật ngữ luyện kim. Kaymer đột nhiên trong lòng giật mình, đây chẳng phải là phương thức sản xuất acid song thạch của xưởng luyện kim sao?
Quặng kali nitrat chưng khô tạo thành dung dịch acid, phải dùng lọ đặc biệt để đựng, mới nhìn thì không có gì khác với nước bình thường. Tuy nhiên tính ăn mòn của nó vô cùng mạnh mẽ, không chỉ làm cháy da mà thậm chí còn có thể hòa tan một số kim loại.
Đây… đây là một công thức luyện kim? Chẳng lẽ ở trấn Border cũng có luyện kim sư?
Hắn nhanh chóng liếc mắt xuống phía dưới.
Nếu như câu đầu tiên khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc, vậy thì câu thứ hai hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Nó được tạo thành bởi một đống ký hiệu khó hiểu, đặt song song cùng một chỗ, tạo thành hai đẳng thức. Kaymer nhíu mày, hắn chưa từng thấy những ký hiệu cổ quái thế này.
Bên dưới nữa có vẻ như là giải thích cho câu trên, bao gồm tên và ý nghĩa của những ký hiệu kia. Nói thật, mặc dù đọc xong hắn vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết, những từ ngữ khó đọc kia hình như đều là từ mới được sáng tạo ra, hắn cần phải đọc đi đọc lại nhiều lần mới có thể kết nối được giữa tên và ký hiệu tương ứng. Mặc dù thế hắn vẫn không hiểu được hàm nghĩa của cả câu này.
Đúng lúc này, ngọn nến chập chờn hai cái rồi tắt đi.
Chết tiệt! Kaymer mắng thầm trong lòng, không chút do dự kéo ngăn bàn lấy ra một ngọn nến mới, đốt lên.
…
Khi ngọn nến thứ hai đã cháy hơn một nửa, bàn tay cầm tờ giấy của thủ tịch luyện kim sư đang run lên.
Tờ giấy nội dung ngắn gọn, nhưng lại tốn rất nhiều thơi gian mới có thể đọc xong.
Năm công thức viết trên tờ giấy thứ hai, tất cả đều là công thức luyện kim!
Nếu chỉ như vậy thì thôi, một tên luyện kim sư kiệt xuất dựa vào khả năng của mình tổng kết ra được năm công thức cũng không phải là chuyện quá khó. Thế nhưng mà năm công thức này, ngoại trừ cách điều chế acid đầu tiên ra, lại có liên quan đến nhau. Rất nhiều từ xuất hiện nhiều lần, tạo thành một vòng tuần hoàn cân đối.
“Acid nitric phản ứng với bạc tạo thành bạc nitrat, nước và khí thải.”
“Bạc nitrat phản ứng với sắt tạo thành sắt (II) nitrat và bạc.”
“Bạc nitrat phản ứng với đồng tạo thành đồng nitrat và bạc.”
“Đồng nitrat phản ứng với sắt tạo thành sắt (II) nitrat và đồng.”
Hắn đã từng thí nghiệm cho cây bạc vào trong acid, một phần cây bạc bị acid hòa tan, biến thành vô hình. Đây chính là đặc tính của acid, ăn mòn mọi thứ. Nhưng mà ở trong lá thư lại khẳng định, bởi vì bạc nitrat mới sinh ra tan trong nước, cho nên nhìn tưởng như biến mất, trong khi thực tế bạc chỉ thay đổi thành một loại hình thái khác chứ không hề mất đi.
Điều này sao có thể được?”
Không… Kaymer lắc đầu, hiển nhiên đối phương cũng đoán được phản ứng của mình, không phải tình cờ mà đưa ra những công thức có liên quan đến nhau như vậy. Hắn hiểu được, đối phương cho mình cơ hội tự mình kiểm chứng, dù là bạc, sắt hay đồng thì đều là khoáng sản thường gặp. Nếu như thực hiện theo công thức phía sau, bạc đã bị hòa tan xuất hiện trở lại, nhưng vậy chứng minh rằng nó không bị mất đi mà vẫn đang tồn tại trong dung dịch acid.
Nhìn những hàng công thức ngay ngắn trên giấy, hắn cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn. Nếu như những công thức này đều là sự thật, vậy thì kinh nghiệm bao nhiêu năm nay của mình và các đồng nghiệp, cuốn sách “Con đường Luyện kim” đang viết này, tất cả đều chỉ là một trò cười mà thôi!
“Em và con ngủ trước đi, anh đến xưởng luyện kim!”
Không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của vợ mình, Kaymer mặc áo khoác, lao vào trong màn đêm.
Chạy đến xưởng luyện kim, hắn lập tức gọi ba tên học việc đang công tác tại đó đến, báo tin mình muốn thực hiện một chuỗi thí nghiệm luyện kim, để cho bọn họ chuẩn bị lửa và nến, càng nhiều càng tốt. Mệnh lệnh nhanh chóng được chấp hành, chiếc bàn dài của hắn được lửa thắp sáng lên, các học việc qua lại giữa kho hàng và phòng tinh luyện, chuẩn bị nguyên liệu thí nghiệm cho thủ tịch luyện kim sư.
Acid chưng khô ra từ quặng kali nitrat vẫn còn khá nhiều, có thể bắt đầu kiểm chứng từ công thức thứ hai.
Hắn lấy ra một ít dung dịch acid rót vào trong ly thủy tinh, sau đó thả cây bạc vào. Phản ứng diễn ra, thân cây bị ăn mòn dần đồng thời bọt khí nổi lên.
Trong quá trình lo lắng chờ đợi, Kaymer tiện tay mở trang thứ ba trong bức thư ra.
Trên đó chỉ viết một câu ngắn ngủn: “Đây chỉ là một vài thứ ta tiện tay viết ra, muốn biết thêm nhiều nữa, mời đến trấn Border.”
Chết tiệt, thế này thì khác gì là không viết cơ chứ! Nếu như xác nhận những thứ trên tờ giấy viết là sự thật, hắn nhất định phải tìm gặp trực tiếp vị luyện kim sư không có danh tiếng này. Nếu không thì từ nay hắn chắc chắn sẽ ăn ngủ không yên.
Cho đến khi bọt khí ngừng nổi lên, hắn mới lấy cây bạc không còn nguyên vẹn ra, thả một miếng đồng nhỏ vào trong ly.
Điều không thể tưởng tượng đã xảy ra, bên ngoài miếng đồng nhanh chóng hiện lên từng điểm sáng bạc, như là vỏ của bọ rùa vậy, điểm bạc ngày càng lan rộng ra, từ từ bao phủ miếng đồng, dung dịch trong ly cũng từ không màu biến thành màu xanh lam.
Giống hệt như những gì miêu tả trong lá thư.
“Thứ màu bạc sinh ra chính là kim loại bạc, còn dung dịch đồng nitrat được tạo ra mặc dù cũng tan trong nước giống như bạc nitrat, nhưng mà nó lại có màu xanh lam chứ không trong suốt như bạc nitrat.”
Kaymer Schneider nhìn kết quả trong ly, ngây người ngồi một chỗ.
…
Sáng hôm sau, khi Chavez đến xưởng luyện kim hắn bị khuôn mặt tiều tụy và đôi mắt thâm quầng của vị thủ tịch luyện kim sư làm cho sợ hãi đến mức kêu thành tiếng.
“Chẳng lẽ ngài cả đêm qua không ngủ?” Hắn kinh ngạc, “Là vì số pha lê đợt hai sao?”
Kaymer lắc đầu, kéo Chavez đến cạnh bàn dài, mệt mỏi hỏi: “Ngươi từng là học việc đắc ý nhất của ta, ta muốn hỏi ngươi, ngươi cảm thấy luyện kim là như thế nào?”
“Hả… thì như những gì ngài dạy ta lúc trước thôi,” hắn để ý thấy trên bàn còn có vài cái ly thủy tinh, trong đó một vài ly còn có dung dịch màu sắc khác nhau. Đặc biệt là một cái ly với dung dịch màu xanh da trời vô cùng bắt mắt. Đây chẳng lẽ là nguyên nhân mà ngài thủ tịch đêm qua không ngủ? Chavez tràn đầy mê hoặc nhưng vẫn thành thật trả lời, “Tôi cũng cảm thấy giống ngài, bản chất của luyện kim là tìm kiếm chân lý của thế giới trong sự hỗn loạn…”
“Không không không, ta đã sai rồi, Chavez à.” Kaymer ngắt lời, “Tất cả mọi người đã sai rồi, luyện kim thuật không phải là như vậy.”
Không phải là như vậy…? Chavez cảm thấy hôm nay Raymer có chút kỳ lạ, đầu tiên là luyện kim cả đêm, bây giờ lại hỏi vấn đề vô cùng khó hiểu thế này. Không đợi hắn hỏi, ngài thủ tịch đã chủ động nói ra: “Luyện kim thuật so với chúng ta nghĩ có trật tự hơn nhiều, thậm chí là có nguyên tắc vô cùng cứng nhắc, giống như là một cộng với một thì bằng hai vậy, cho dù có biến hóa như thế nào đi nữa thì vật chất cũng sẽ không tăng thêm hoặc mất đi.”
“Sẽ không tăng thêm hoặc mất đi? Ngài đang nói gì vậy? Sử dụng nguyên liệu tầm thường tổ hợp lại để tạo thành những sản phẩm mới lạ không thể tưởng tượng được, luyện kim thuật chẳng phải là vậy hay sao!”
“Đúng vậy, ta cũng từng nghĩ như vậy, cho đến khi lãnh chúa trấn Border viết cho ta một lá thư…” Kaymer Schneider vỗ vai hắn, nói ra những lời khiến cho Chavez chấn động tâm thần, “Ta sẽ nhanh chóng rời khỏi đây, đến trấn Border tìm kiếm đáp án. Ngươi… có đồng ý đi cùng với ta không?”