Chương 24
Thức dậy vào buổi sáng hôm sau, người đầu tiên diện kiến Roland không còn là Tyre nữa mà là một hầu gái lớn tuổi hơn.
Đi ra phòng ngủ, thủ lĩnh hiệp sĩ Carter đang ở ngoài cửa chờ hắn.
- Điện hạ, thần có một tin xấu muốn bẩm báo. - Giọng gã trầm xuống.
- Nữ hầu chính của ngài tối hôm qua đã chết.
- Cái gì?
Mí mắt của Roland giật một cái, cho dù đã tiên liệu trước kết cục này, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái chút nào. Dẫu sao người này cũng vì hắn mà chết.
- Nàng ấy rơi xuống từ ban công, trong phòng cũng không có dấu hiệu xô xát. Lính gác cũng đã xác nhận là không có ai ra vào phòng nàng ấy tối qua. Vậy nên... có thể là nàng ấy đã vô tình té chết. Đây đúng là một tai nạn ngoài ý muốn.
Hiệp sĩ bẩm báo lại kết quả điều tra, đồng thời ánh mắt của gã nhìn về phía Roland có chút lạ lùng. Roland đương nhiên biết gãđang suy nghĩ gì, lúc ở Graycastle, chuyện tứ hoàng tử nhiều lần muốn chiếm đoạt Tyre mọi người đều biết. Ở thời đại này, hoàng tử cùng hầu gái thân cận phát sinh quan hệ cũng không phải mới mẻ gì. Do không có nhiều hoạt động vui chơi, cuộc sống về đêm cũng gần như không có, ăn tối xong liền tính đến việc “tạo em bé”. Không những chỉ hoạt động tình dục của cá nhân, hoàng tử và các quý tộc cấp cao còn trao đổi người hầu, thậm chí tổ chức cả tiệc quan hệ tập thể, vì vậy mối quan hệ giữa quý tộc và hầu gái không khác gì một mớ hỗn độn.
Tứ hoàng tử từ khi đến đây cũng kiểm soát hơn trong các vấn đề như thế này. Nhất là sau khi Trình Nham trở thành tứ hoàng tử, thậm chí còn không đả động gì đến việc vui đùa với người hầu. Ngoại trừ Tyre thì những hầu gái khác chỉ ở mức bình thường, hơn nữa sau khi xuyên qua hắn phải đối mặt với Tháng của Quỷ, nên không có thời gian tận hưởng cuộc sống như các quý tộc khác.
- Thật sự đáng tiếc. - Roland tỏ vẻ tiếc nuối.
- Chuyện hậu sự của Tyre hãy giao cho vị nữ hầu lớn tuổi sáng nay lo liệu. Đó sẽ là hầu gái trưởng sau này.
Carter gật đầu, bèn cúi chào rồi rời đi.
Roland vừa bước vào văn phòng liền nhìn thấy Nightingale ngồi trên chiếc bàn gỗ gụ.
- Có hỏi được gì không?
- Không có thông tin, ả vừa nhìn thấy tôi liền tự sát. - Giọng nói của nàng có chút mệt mỏi.
- Quá nhanh, không hề có chút do dự nào.
- Ngươi không khống chế được cô ta sao?
Roland liếc mắt nhìn đối phương, ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện.
- Tôi đã khống chế ả.
Nightingale ngửa người về phía hắn.
- Ai ngờ rằng ả đã ngậm sẵn thuốc độc trong răng, tôi đành phải ngụy trang thành một vụ tai nạn té lầu.
- Ta nghĩ ngươi có nhiều kinh nghiệm lắm chứ, làm việc như vậy mà đòi có tiền công sao?
- Này này, đừng nói như vậy chớ. Dù không moi được gì từ ả, không có nghĩa là tôi không thu hoạch được gì mà.
Nightingale mỉm cười, và đặt lên bàn trước mặt Roland một mảnh giấy được gấp lại.
- Lục soát được trong phòng ả đấy.
Roland mở tờ giấy, đó là một bức thư viết về nhà, người viết thư gọi Tyre là chị, nội dung bức thư là những chuyện tâm sự hàng ngày. Nhưng đối phương nhiều lần nhắc đến biển, ví dụ như phong cảnh bờ biển tuyệt đẹp, nàng ta thích ở trên bãi biển ngắm mặt trời lặn. Cuối bức thư có hỏi khi nào chị quay trở về, nàng ta rất nhớ chị. Nghĩ đến những vùng đất mà anh em hắn nắm giữ, Roland không chút do dự trả lời:
- Là tam hoàng tỷ ở Greenwater sao?
- Chắc hẳn là như vậy. Hai vị hoàng huynh của ngài đều ở những nơi không thể thấy biển. Theo như tôi suy đoán, tam công chúa Garcia Wimbledon đã bắt em gái của ả làm con tin, sắp xếp ả làm gián điệp. Từ việc tự sát không chút do dự của ả có thể thấy đây không phải là tùy tiện sắp đặt. Cũng có nghĩa là trước khi được sắp đặt ở bên cạnh ngài, ả đã được huấn luyện ít nhất hai đến ba năm.
Roland thở dài, quả nhiên là “lệnh tranh giành ngai vàng” không hề kết thúc dễ dàng. Cho dù hắn không tranh đoạt, cũng không có nghĩa rằng sẽ đứng ngoài cuộc chiến. Các anh chị em của hắn sẽ bất chấp tất cả vì ngôi báu, những chuyện tương tự e rằng sau này sẽ còn tiếp tục tái diễn.
- Có người đến, tôi xin phép cáo lui, thưa điện hạ.
Nightingale cười trêu ghẹo Roland xả giận, sau đó liền biến mất như một làn khói.
Dù đây không phải lần đầu, nhưng giữa ban ngày có thể nhanh chóng biến mất như vậy vẫn khiến Roland cảm thấy sợ hãi. Hắn do dự một hồi, đưa cánh tay về phía chiếc bàn phía trước dò thử, sau đó chợt có một cánh tay mềm mại ngăn cản lại:
- Điện hạ, ngài làm như vậy sẽ khiến Anna đau lòng đó!
Tốt rồi, hóa ra năng lực của đối phương chỉ là ẩn thân chứ không phải biến mất, Roland nghĩ ngợi, như vậy thì không quá đáng sợ.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
- Điện hạ, thần là Barov.
Roland thu lại cánh tay, bộ mặt trở lên nghiêm túc.
- Vào đi.
Trợ lý bộ trưởng ôm một đống hồ sơ vào bên trong, chưa kịp ngồi ấm chỗ liền báo cáo tình hình tài chính gần một tuần qua. Roland cũng bình tĩnh lại, tập trung nghe lão kể lể, sau gần một tháng hắn thấy mình có thể quen dần với tiết tấu đối phương báo cáo, chứ không khó hiểu như lúc ban đầu.
Nhìn chung, tình hình tài chính của thị trấn Bentham có chút chuyển biến tốt, sau khi bán khoáng sản và đá quý thô cho thị trấn Willow thì thu được gần hai trăm đồng Rồng Vàng. Sau khi dùng một số tiền để mua thực phẩm và trả thù lao thì vẫn còn dư hơn chín mươi đồng.
Tâm trạng Barov hào hứng, tiền bạc dư thừa, mùa đông này không còn quá nhiều trở ngại nữa.
Nhưng Roland không để lão rảnh đâu.
- Ta dự định lựa chọn một số người dân để chống lại thú quỷ, bây giờ phải lập tức tập trung họ lại để luyện tập. Người huấn luyện sẽ là thủ lĩnh hiệp sĩ, ta sẽ nói cho gã biết tình hình cụ thể. Ngươi cần làm một kế hoạch thương mại, những người này cần phải có áo giáp và giáo mác, ít nhất mỗi người hai bộ để còn thay đổi.
- Điện hạ, như vậy… không phải chỉ tuyển dân binh tạm thời hay sao?
Nếu một đội ngũ đi chiến trường mà không được huấn luyện thì không khác gì đội quân ô hợp, người đông có dọa được thú quỷ không? Nếu đám đông tán loạn sẽ gây ra càng nhiều phiền phức.
- Lẽ nào ngài thật sự định trấn giữ thị trấn này sao? - Barov chần chừ hỏi tiếp.
- Nếu thực sự không giữ nổi, đương nhiên ta sẽ bỏ chạy. Nhưng ta không nghĩ rằng chúng ta không đối chọi được với vài con dã thú đột biến kia được.
- Nếu như làm theo kế hoạch của ngài thì sẽ mất thêm nhiều tiền bạc.
Vẻ mặt hà tiện của đối phương khiến Roland phì cười.
- Đều là những việc cần chi, mau đi tiến hành đi.
Trong kho vàng của hắn còn hơn ba trăm đồng Rồng Vàng, chủ yếu dùng để xây dựng thành lũy. Mua những vật liệu và linh kiện cần thiết của máy hơi nước từ chỗ thợ rèn cũng lấy từ túi tiền của hắn, động cơ đầu tiên cũng tiêu tốn hai mươi đồng Rồng Vàng, mà hắn cần ít nhất ba máy.
Động cơ hơi nước chính là khởi nguồn của cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ nhất, nhưng không đồng nghĩa với việc có động cơ là có cách mạng công nghiệp. Trong lịch sử nước Anh, đó là một nguồn lực mới để thay thế sức người và gia súc, đáp ứng trong việc khai thác khoáng sản. Sau khi Watt cải tiến động cơ hơi nước, ngay lập tức nhận được một số lượng lớn đơn đặt hàng, động cơ hơi nước chỉ trong thời gian ngắn liền lan tỏa sang các ngành công nghiệp khác.
Lúc này ở thị trấn Bentham không hề có cơ sở để phát triển cách mạng công nghiệp, thậm chí nền công nghiệp cũng không tồn tại. Vì vậy Roland cũng không trông chờ vào việc bán động cơ hơi nước để lấy một thùng vàng, hắn chỉ nghĩ đến việc đưa loại máy móc này đến khu khai thác North Slope, dùng để vận chuyển quặng và sỏi đá. Sau khi sản lượng khai thác được nâng cao, tiếp tục mở rộng quy mô sử dụng động cơ hơi nước, đồng nghĩa với việc từng bước phát triển công nghiệp một cách toàn diện.