Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra

Chương 297

Chương 297


Roland mở mắt ra và phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, trên đỉnh đầu là trần nhà quen thuộc, thậm chí từng vết nứt đều trùng khớp với hình dạng trong trí nhớ.
Đây là… phòng ngủ của mình?
Hắn nghiêng đầu, nhìn hai bên bả vai mình, cho dù là trái hay phải thì đều còn nguyên vẹn. Thử cử động hai tay, cũng không có vấn đề gì cả.
Mọi thứ như một giấc mơ.
Nhưng hắn biết đó không phải là một giấc mơ, điều tra ma quỷ và bị ma quỷ tấn công bất ngờ đều là thật! Mình có thể bình yên vô sự nằm trong phòng ngủ có nghĩa là họ cũng đã thoát khỏi sự truy đuổi của ma quỷ và trở về thành bảo một cách suôn sẻ.
Nhưng mà có phải là toàn bộ phù thủy đều trở về an toàn?
Nghĩ đến đây, trong lòng Roland không khỏi trầm xuống, hắn cố gắng bật dậy, cảm giác yếu ớt từ cánh tay truyền tới. Vừa định lên tiếng gọi người nhưng lại thấy được các phù thủy đang ngồi dựa vào bức tường đối diện ở cuối giường, bao gồm Anna, Nightingale, Lightning, Macy và Nanawa. Họ tựa vào vai nhau, thở đều đều, đôi mắt hơi nhắm lại như đang say ngủ.
Roland lặng lẽ mở một góc rèm cửa, thấy ngoài cửa sổ, tia sáng ban mai đang từ sông Xích Thủy hắt lên, giống như những sợi vàng chói lọi rơi xuống mặt đất.
"Ngươi… tỉnh rồi?"
Quay đầu nhìn lại, Anna đã thức từ lúc nào, nàng dụi đôi mắt nhập nhèm, từng bước đi đến bên cạnh Roland.
"Ừ, ta đã tỉnh. Các phù thủy khác..."
"Tất cả họ đã đến thị trấn an toàn. Thực tế, chỉ có một ngươi duy nhất bị thương là ngươi."
"Đúng không." Roland thở phào nhẹ nhõm: "Vậy cũng không tệ lắm ——"
"Đồ ngốc."
Hắn còn chưa kịp phản bác thì người này đã ôm chặt lấy hắn, đôi tay vòng ra sau lưng ôm chặt tới nỗi như muốn khảm vào trong da thịt của hắn.
Hành động của Anna đã đánh thức các phù thủy khác.
"Điện hạ!"
Họ vui vẻ đứng bật dậy, đều vây tới, Lightning là người thứ hai ôm lấy Roland, tiếp theo là Nanawa và Macy. Nightingale do dự một lúc rồi ôm chầm lấy mọi người từ phía sau. Cứ như vậy, tất cả mọi người ôm lấy nhau, thật lâu không muốn buông... thời gian như đóng băng trong giây phút này.
...
Sau khi ăn sáng, Roland ngồi trong văn phòng, nghe kể lại chi tiết quá trình, lúc này hắn mới hiểu được sau đó chuyện gì đã xảy ra.
Các phù thủy đã cùng nhau đánh bại ma quỷ đuổi theo và cho Lightning với Macy dẫn mình đi về trước.
Mình được đưa về thành bảo cho Nanawa Pyne chữa trị, cánh tay bị cụt nhanh chóng bình phục, nhưng do mất máu nhiều nên nằm mê man cả một ngày, cho nên hôm nay đã là ngày thứ tư kể từ ngày xuất phát.
Lần hành động này có chút bất cẩn, hắn không ngờ ma quỷ lại có thể nhìn thấy khinh khí cầu đã được sơn một lớp phủ ngụy trang màu bầu trời từ cách chúng mười dặm. Nghe Sylvia nói lại thì trước đó, con Đa Nhãn Ma (ma quỷ nhiều mắt) đó không có gì bất thường, con mắt cũng nhìn về bốn phương tám hướng, nhưng khi nàng đưa mắt nhìn nó thì nó lập tức phản ứng lại, trong nháy mắt, nó tập trung tất cả mọi ánh mắt nhìn vào nàng.
Phương pháp điều tra như vậy trước nay chưa từng nghe nói tới, phải biết, ở khoảng cách như thế, ngoại trừ Chân Thật Chi Nhãn của Slyvia thì ngay cả kính quan sát cũng chỉ nhìn thấy được cảnh vật mờ mờ, lại thêm trên tháp có sương mù màu đỏ bao phủ khiến cho việc muốn nhìn thấy tình huống cụ thể của ma quỷ sẽ càng khó khăn hơn. Tương ứng, đối phương cũng rất khó để phát hiện ra bên mình mới đúng.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tuy chuyến đi này gặp nguy hiểm lớn nhưng thông tin thu được cũng vô cùng phong phú.
Ma quỷ không còn là sứ giả địa ngục bí ẩn và không thể biết, chúng có thành trấn và hệ thống tổ chức, thuộc về quần thể văn minh tiến hóa cấp cao như con người.
Hơn nữa lực lượng trên không của đối phương không mạnh, ít nhất là ở khu vực sau lưng núi tuyết là như thế. Mấy trăm con ma quỷ trồi lên từ mặt đất nhưng cuối cùng chỉ có hai con sử dụng thú cưỡi để truy kích, như vậy chứng tỏ rằng bay vẫn là một năng lực hiếm có với chúng, còn nguyên nhân do thú cưỡi hiếm hay người biết điều khiển nó hiếm thì không biết được. Nhưng nhìn chung thì đây là một tin vui cho Biên Thùy Trấn. Ít ra thì hắn cũng không phải lo lắng một đám ma quỷ sẽ vượt qua đồi núi phía nam, vọt thẳng vào trong địa giới Tây cảnh để đốt phá, giết chóc và cướp bóc.
Ngoài ra, ma quỷ có ma lực cũng là một phát hiện quan trọng.
Theo báo cáo của Nightingale, mặc dù ma lực của kẻ đuổi theo rất ít nhưng ít nhất cũng đã tạo thành vòng khí xoáy, trong trạng thái sương mù thì nó rất bắt mắt. Nhưng mà có vẻ như là cách họ kích hoạt ma lực hoàn toàn không giống như phù thủy, không phải thông qua bản thân mình là dựa vào một cơ chế nào đó, ví dụ như là thông qua viên đá tỏa sáng đó để giải phóng sức mạnh, cho nên khả năng của bọn họ không được đa dạng như phù thủy mà giống như là vũ khí sản xuất hàng loạt hơn.
Tất nhiên đây chỉ là những suy đoán, đáng tiếc là toàn bộ thi thể của ma quỷ đều rơi xuống biển rộng, Roland không thể kiểm chứng thêm.
Cuối cùng là kiến trúc.
Những ngọn tháp bằng đá đen thấp bé, dài nhỏ không phải là nơi ở của ma quỷ, tài liệu cũng cực kỳ lạ, mặt ngoài không có dấu vết bị sương đỏ ăn mòn. Một số tháp đá bên trong trống rỗng, trong khi một vài tháp khác chứa đầy chất lỏng màu đỏ bên trong, tương tự như bể chứa.
Chẳng lẽ màn sương đỏ trên bầu trời được hình thành do sự hóa hơi của những chất lỏng này?
Ma quỷ không mở rộng vào vùng đất man hoang hoặc thậm chí là bốn vương quốc lớn là vì phạm vi bao trùm của khí đó có giới hạn?
Dù thế nào đi nữa thì dựa trên tất cả các tin tức tình báo, tạm thời chúng nó sẽ không uy hiếp được an toàn của Biên Thùy Trấn.
Tuy nhiên, trong thâm tâm Roland cũng biết, hơn bốn trăm năm trước, chúng nó đã đuổi loài người ra khỏi vùng đất man hoang, nói không chừng một ngày nào đó bọn chúng lại ùn ùn kéo tới nữa, cho nên hắn phải chuẩn bị sẵn sàng cho ngày đó.
...
Do mất nhiều máu, Roland chỉ xử lý một vài chính lệnh rồi leo trở lại giường nằm.
Ngồi ở đầu giường, lật xem được nửa quyển sách lịch sử, vừa định thổi nến đi ngủ thì bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa.
Hắn khẽ giật mình, leo xuống giường đi ra mở cửa, là Anna đang đứng ở cửa.
Nàng không cầm một cuốn sách dày cộp như trước, không phải “Vật lý trung cấp” hay “Cơ sở lý thuyết của Khoa học Tự nhiên” mà hay tay trống trơn, mặt một chiếc áo ngủ trắng noãn đi vào phòng. Thậm chí nàng còn không mang giày, bàn chân thanh tú chạm nhẹ xuống sàn, yên tĩnh không một tiếng động.
Roland nuốt nước bọt.
Anna trở tay đóng cửa phòng, cài chốt. Sau đó nàng nắm tay Roland đi đến bên giường.
Nàng mới gội đầu, những ngọn tóc buông xuống phản chiếu ánh vàng mờ ảo dưới ánh nến, đến gần thì có thể ngửi được một mùi hương thoang thoảng — mùi hương say lòng người không phải đến từ xà phòng hoa hồng mà là từ chính nàng...
Đôi mi dài khẽ run, gò má ửng hồng, đôi mắt xanh biếc như làn nước mùa thu. Tuy có thể cảm nhận được nàng có chút căng thẳng nhưng lại không chút do dự, ánh mắt nhìn thẳng vào Roland, tràn đầy quyết tâm.
Cho dù hắn chưa từng trải qua trận chiến lớn nào nhưng giờ phút này hắn cũng hiểu được ý mà đối phương biểu lộ ra.
"Khụ, chuyện này..."
“Ta không muốn đợi thêm nữa.” Anna nói khẽ: “Đặc biệt là sau khi trải qua chuyện như vậy.” Nàng dừng một chút, nói tiếp: “Ta không muốn hối hận.”
………………………………………………………………………………...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất