Chương 30
Kẻ đó đỡ được hai đường kiếm của Brian liền bị đánh bay vũ khí.
Tuy chúng là thành viên của đội tuần tra nhưng cũng không khác gì một đám côn đồ. Brian phẫn nộ nghĩ rằng, ngoài việc vơ vét tài sản và đe dọa ra, thì đám người này có thể làm gì được chứ? Bản thân gã và Greyhound bất chấp tất cả hoàn thành nhiệm vụ được giao, vì thế nên trở nên khác biệt so với kẻ khác.
Nhưng... lũ cặn bã này chỉ biết ăn bám vào thành Epopee, những kẻ không ra gì này đã giết Greyhound bằng một thủ đoạn bỉ ổi.
Không thể tha thứ được!
Gã vung kiếm chém một nhát vào cổ đối phương.
Đúng vào lúc này, một bóng đen chợt xông ra, trong chớp mắt đã nhắm vào vị trí tim của Brain mà đâm tới. Kẻ này ra tay quá nhanh, khi Brian nhận ra tình hình thì đã không kịp chống đỡ.
Dưới tình thế nguy cấp, gã lùi về phía sau một bước, một nhát kiếm đã đâm vào vùng ngực của gã và truyền đến một cơn đau nhói.
Brian cuộn mình lăn hai vòng trên đất, sau đó lập tức đứng tư thế phòng thủ. Một nhát kiếm vừa rồi chỉ mới đâm qua áo giáp bên ngoài, chưa có gì đáng ngại. Quan trọng là kẻ đã ra tay với gã, trong ấn tượng của gã thì đội tuần tra không có ai có khả năng dùng kiếm điêu luyện như vậy.
- Ô, mày tránh được sao? - Kẻ lạ mặt đẩy đồng bọn của mình ra và từ từ bước về phía trước.
Dưới ánh lửa bập bùng, Brian nhận ra đối phương không phải người mà gã quen biết. Cơ thể tên này không cao, tay lại dài lạ thường, khi buông thõng có thể dài đến tận đầu gối. Khuôn mặt kẻ đó xa lạ, Brian chưa gặp kẻ nào như vậy.
- Mày không phải là người của đội tuần tra... rốt cuộc mày là ai?
Cho dù gã không giao lưu với năm kẻ ở phòng bên, nhưng đều từng gặp. Kẻ trước mặt đã thay thế cho một trong năm người đó, đi cùng đội ngũ vào bên trong lâu đài. Bởi vì xuất phát lúc nửa đêm nên Brian không nhận ra điều gì bất thường, nhưng chắc chắn bọn người Fierce Scar sẽ nhận ra nếu như có kẻ lạ mặt. Bọn chúng không tỏ vẻ bất ngờ thì chỉ còn một khả năng duy nhất, Fierce Scar đã cố tình sắp đặt người này trà trộn vào đội ngũ.
- Mày đã biết đáp án rồi, tại sao còn hỏi tao làm chi nữa? - Kẻ lạ mặt cười nói.
- Dù sao thì mày cũng sắp chết rồi.
- Mẹ nó, thằng này dám làm tao bị thương. Viper, mau chặt tay chân nó, tao muốn nó từ từ chảy máu đến chết mới thôi. - Fierce Scar gầm lên đầy căm hận.
- Rất đáng tiếc thưa ngài Hills, tôi phải hoàn thành nhiệm vụ mà Bá tước đại nhân giao phó.
Còn chưa dứt lời, kẻ được gọi là Viper này lập tức xông lên, cách mà gã sử dụng kiếm vô cùng quái dị, cộng thêm cánh tay dài khiến Brian rơi vào một trận khổ chiến, bị bức lui liên tục, không tìm được cơ hội phản công.
Mình khinh địch rồi, trong lòng Brian cảm thấy có chút lo lắng, gã đã đi trong lòng đất lâu như vậy, người bên trên cũng phải chú ý tới điều đó chứ.
Gã vốn định tự tay trả thù cho Greyhound, bây giờ chỉ hi vọng có thể cầm cự lâu hơn một chút, đợi đến khi hiệp sĩ thân cận của điện hạ đến quét đám ác ôn này.
- Có vẻ như mày đang chờ đợi điều gì đó. - Viper đột nhiên ngừng tấn công.
- Tao đoán mày đang đợi người của hoàng tử đến cứu, thật đáng tiếc, tòa lâu đài đá không giống như những quán rượu hay nhà trò tầm thường mà mày đến. Trong mấy căn nhà gỗ tồi tàn đó, chỉ cần mua vui ân ái đến đâu là sàn nhà kêu cót két đến đó. Ở đây chỉ cần đóng cửa lại thì dù mày gào thét khản cả cổ cũng không ai nghe thấy động tĩnh gì đâu.
Brian bị đối phương bóc trần ý nghĩ, liền ngẩn người trong chốc lát, còn Viper chỉ chờ có như vậy, gã duy trì thế tấn công khiến đối thủ không thể cựa quậy, tay còn lại giơ cao làm lộ ra một chiếc nỏ nhỏ trong tay áo.
Một mũi tên chỉ dài cỡ ngón tay trỏ bắn ra, Brian chỉ kịp nghe âm thanh vù vù, mũi tên này đã cắm thẳng vào phổi gã.
Lồng ngực Brian đau đớn như muốn nổ tung, gã ném thanh kiếm về phía Viper, sau đó quay người bỏ chạy. Nhưng máu từ vết thương không ngừng chảy, khiến gã gặp khó khăn trong việc hô hấp. Chạy chưa được bao xa, gã liền vấp phải thành cửa, lảo đảo rồi ngã nhào xuống đất.
Viper định đuổi theo kết liễu đối phương nhưng đã bị Fierce Scar cản lại.
- Để đấy cho tao. - Fierce Scar nghiến răng nói:
- Tao muốn cho nó biết kết cục khi làm tao bị thương là thế nào.
Một ánh nhìn lạnh lùng vụt qua trên mặt Viper, sau đó gã vẫn tránh sang một bên.
- Hành động nhanh đi nào, đừng quên chuyện chính của bọn ta.
Fierce Scar nắm đầu của Brian, hét vào mặt gã:
- Tin tao đi, mày sẽ chết trong đau đớn.
Brian rất muốn nhổ một ngụm máu vào mặt đối phương, nhưng toàn thân mất hết sức lực. Gã biết rằng mình không còn sống được bao lâu. Những hối hận trong đời chợt trào dâng trong tâm trí gã, ví dụ như chưa kịp cưới vợ, chưa kịp hiện thực hóa giấc mơ làm hiệp sĩ. Nhưng điều gã hối hận nhất là... chưa báo thù được cho Greyhound.
Đợi đã, đó là cái gì?
Gã chớp mắt, phía trước có một cô gái đang ngồi, tuy rằng đêm tối mờ mịt không thấy rõ được khuôn mặt của đối phương, nhưng thân hình thon gọn đó chắc chắn là của một cô gái.
Chết tiệt, đây là ảo ảnh à… Khi gã lao vào căn phòng này thì đâu có thấy ai ở bên trong. Lẽ nào thần linh trên trời nghe thấu được tâm nguyện của gã, cố tình tạo ra ảo giác này để an ủi gã sao?
- Này, mấy người đừng có gây ồn ào trên địa bàn kẻ khác như vậy, còn dự định giết người trước mặt ta, e rằng không phù hợp lắm đâu.
Brian chỉ cảm thấy Fierce Scar buông tay ra khỏi tóc trên đầu, xung quanh vang lên tiếng binh khí giao tranh, vài tên đồng thanh nói:
- Mày là ai?
Phản ứng của chúng cũng quá… chờ một chút, Brian mơ hồ nghĩ, lẽ nào những gì gã thấy không phải là ảo giác sao?
- Đương nhiên ta là người ở đây.
Cô gái nọ nhảy từ trên thùng gỗ xuống, phủi đi bụi trên áo choàng. Trong ánh lửa mờ ảo, Brian nhìn thấy biểu tượng được thêu trên áo choàng của người đó, ba hình tam giác song song, và một con mắt to ở giữa. Hình con mắt lấp lánh ánh vàng dưới ánh lửa soi.
- Còn các người thì sao? Những con chuột vừa chui từ cống lên sao?
Giọng nói của cô gái đó trong trẻo dễ nghe nhưng lại không mang theo chút cảm xúc nào. Thật không phù hợp bình thường… bởi vì bất kì ai khi thấy cảnh bạo lực trước mặt đều không thể bình tĩnh như vậy.
Viper nhận ra điều này, ánh mắt gã nhìn chằm chằm đối phương, sau đó quét qua một lượt, đột nhiên vung kiếm đâm thẳng về phía cô gái đó.
Cô gái chẳng thèm quay đầu, chỉ vung nhẹ tay, Viper thậm chí còn không thấy vũ khí của ả, chỉ thấy một làn gió lạnh vụt qua cơ thể gã.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Fierce Scar trố mắt nhìn kinh ngạc, gã thấy Viper xông lên nhưng cũng lùi lại rất nhanh, cánh tay cầm thanh kiếm giờ đã không còn gì.
Cánh tay và kiếm của gã cùng nằm ở một chỗ trên mặt đất.
Sự sợ hãi bao trùm cả cổ họng Fierce Scar, người khác có thể không biết, nhưng gã biết rõ về Viper: Ra tay hiểm độc, xảo quyệt độc ác. Đây chính là những lời bình luận của Bá tước dành cho Viper. Người được Bá tước chiêu mộ thì thực lực không thể xem thường. Đến cả Brian cũng không thể chống đỡ quá nửa khắc (*tầm 7 phút rưỡi), nhưng bây giờ gã lại bị một cô gái chém đứt cả cảnh tay.
- Tụi bây còn đứng đó làm gì, còn không mau chóng xông lên giết ả đi! - Viper ôm vết thương hét lớn.
Brian mất quá nhiều máu nên tầm mắt dần trở nên nhòe nhoẹt, gã nghe thấy xung quanh phát ra những âm thanh hỗn độn, tiếng vũ khí va chạm, cùng với… những âm thanh cơ thể người ngã nhào xuống đất.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? - Gã cố mở mắt nhìn về phía trước.
Đội trưởng đội tuần tra nhìn thấy cảnh tượng mà gã khó có thể tin vào mắt mình.
Cô gái kia như một bóng ma, nàng nhẹ nhàng dạo bước giữa vòng vây, lúc ẩn lúc hiện. Mỗi lần tấn công đều nhằm vào những chỗ hiểm trên người đối phương. Thay vì nói giết người, thì có thể thấy nàng uyển chuyển như đang khiêu vũ. Gã chưa từng thấy ai có thể sử dụng kiếm một cách nhịp nhàng như vậy, kiếm vung lên chém xuống, vẽ ra những con sóng mềm mại. Những kẻ giao tranh với nàng chỉ như những thằng hề vụng về. Chúng phản kích trong vô vọng, dần dần ngã xuống. Cuối cùng chỉ còn một mình nàng đứng uy nghi sót lại sau trận chiến.
Đó cũng chính là cảnh cuối cùng mà Brian nhìn thấy trước khi mất đi ý thức.