Chương 301
Ngày thứ hai sau khi phù thủy của Đảo Trầm Thụy dời ra, Roland gọi người đứng đầu Toà thị chính Barov vào văn phòng.
“Ta muốn ngươi tuyên bố một cái thông cáo chiêu mộ.” Hắn trải nội dung phác thảo ra trước mặt đối phương: “Làm việc trong một tuần, chừng mười người, tốt nhất là nữ.”
Barov cầm trang giấy lên nhìn kỹ: “Điện hạ, xin hỏi tinh bột... là cái gì?”
“Ngươi biết bột mì không?”
Tổng quản chần chờ một lúc: “Ý ngài là bột mì thô hay bột mì tinh? Hạt lúa mì mài nhỏ thì có thể nướng thành bánh mì hoặc làm thành bánh nếp, mà cái ngài ăn chính là bột mì tinh đã được sàng lọc thêm lần nữa để loại bỏ cám, lượng sản xuất của cái sau chỉ bằng sáu mươi phần trăm so với cái trước, bánh mì làm từ nó nướng lên thì mềm hơn nhưng giá cao ngất ngưỡng, chỉ có quý tộc lớn mới có thể ăn được.”
Điều khiến cho Roland hài lòng nhất về trợ lý của đại thần tài vụ này là hắn có hiểu biết đầy đủ về tất cả các loại hàng hóa cấp thấp. Do nền nông nghiệp còn lạc hậu, thiếu lương thực nên tuy cùng một loại thực phẩm nhưng mà các giai cấp lại có cách ăn khác nhau. Ví dụ như lúa mì phổ biến nhất, cách ăn của người dân thường là nấu cháo từ những hạt lúa mì còn nguyên vỏ, như vậy có thể tận dụng thức ăn tối đa, nhưng một số trấu và cát sỏi còn sót lại cũng sẽ được cho vào nồi đun sôi, khiến cho nó có mùi vị kinh khủng.
Quý tộc nhỏ thì kĩ hơn một chút, bọn họ sẽ sai người sàng cát sỏi ra khỏi hạt lúa mì, mài thành bột mì thô, nướng thành bánh mì và bánh nướng áp chảo ăn.
Cao một bậc nữa là tầng lớp quý tộc lớn có nhiều của cải, đối với những người này đồ ăn đã không còn là thứ làm no bụng nữa mà bọn họ theo đuổi hưởng thụ đồ ăn ngon hơn. Phòng bếp sẽ tiến hành sàng bột mì một lần nữa, loại bỏ cám, lấy được bột mì tinh trắng như tuyết, bánh mì nướng lên sẽ có màu vàng nhạt, ăn vào không chỉ mềm mà hương vị cũng ngọt ngào hơn.
“Tinh bột được là dùng bột mì tinh chiết xuất gia công lần nữa.” Roland giang tay, nói: “Khi ngươi chiêu mộ được người, ta sẽ phái người nói cách làm cụ thể cho các nàng biết.”
“Tiếp, tiếp tục gia công?” Barov không khỏi mở to hai mắt nhìn: “Vậy thì phải dùng bao nhiêu lúa mì.”
“Ta cũng không cần quá nhiều, ba bốn trăm kilogram...” Roland dừng một chút, sửa lời nói: “Một sọt lớn chừng bằng cái bàn này là được.”
Hắn gật đầu đồng ý, lại hỏi: “Tại sao ngài lại yêu cầu cố gắng tìm nữ?”
“Bởi vì các nàng làm việc cẩn thận hơn. Hơn nữa, ta hy vọng chứng kiến càng nhiều phụ nữ đi làm mà không phải ở trong nhà không làm gì.” Roland đột nhiên nghĩ tới điều gì: “Trước mắt phổ cập giáo dục ở Biên Thùy Trấn thì hình như là ban nữ có tiến độ nhanh hơn hả?”
“Tuy người phụ trách Bộ Giáo dục chủ yếu là nữ sĩ Scroll, nhưng tình huống đúng là như vậy. Các nàng ngoại trừ chăm sóc mấy đứa nhỏ và làm việc nhà ra thì những chuyện có thể làm được cũng không nhiều, cho nên phần lớn thời gian đều dùng để đọc sách biết chữ.”
“Nếu đã như vậy, sau khi vòng kiểm tra tiếp theo kết thúc, Tòa thị chính mà ngươi phụ trách cũng phải tuyển một nhóm học việc nữ, cũng tăng dần tỷ lệ các vị trí dành cho nữ.” Roland căn dặn.
“Điện hạ, chuyện này... không có tiền lệ.” Barov cau mày nói: “Nếu chỉ bàn về thận trọng thì học việc của ta không thể kém hơn bất kỳ một người phụ nữ nào.”
“Không có tiền lệ thì sáng tạo một tiền lệ.” Roland nói thẳng: “Đây cũng là phương pháp đơn giản nhất, mau lẹ nhất để tăng sức lao động trong tình huống không mở rộng tổng dân cư, nếu như tất cả phụ nữ đều có thể gánh trách nhiệm xây dựng thị trấn, số nhân thủ ta có thể dùng được sẽ tăng lên gấp đôi. Chuyện ngươi phải làm chính là dẫn dắt mọi người thay đổi quan niệm, chỉ cần lương đủ lớn, ta nghĩ các nàng cũng sẽ không từ chối.”
Barov cáo lui, Nightingale cười nói bên tai vương tử: “Ngài lại muốn làm đồ ăn ngon gì nữa?”
“Tinh bột? Không, nó không phải dùng để ăn.” Roland nhấp một hớp trà: “Tuy nhiên trong quá trình gia công thì đúng là có thể lấy được nguyên liệu nấu ăn không tệ.”
Ngâm bột mì đã tinh chế vào nước, sau đó chà xát và rửa cho đến khi nước hoàn toàn chuyển qua màu trắng, sau đó thay một chậu nước và tiếp tục. Cuối cùng chỉ còn lại một cục dính dính, đó là hồ, có thể dùng để chiên hoặc xào, vị dẻo và dai. Phết mật ong hoặc rắc gia vị sau khi lấy ra khỏi chảo thì nó sẽ trở thành một món ngon tuyệt vời.
Nhưng mà trọng điểm của Roland không nằm ở đồ ăn.
Sau khi lắng, lọc phần nước màu trắng sữa đó, thứ lắng đọng xuống chính là tinh bột, cũng là tài liệu chủ yếu để chế tạo thuốc nổ.
Khi Nitroglyxerin còn chưa tìm ra, TNT lại càng khó nói, tinh bột nitrat hóa là chất nổ mạnh dễ chế tạo nhất, quá trình chế tạo hoàn toàn giống như sản xuất Nitrocellulose. Thành phẩm của nó có độ nhạy thấp, không thể dùng lửa kích nổ mà phải dùng ngòi nổ, mạnh hơn TNT, được sử dụng thay thế cho TNT trong chiến tranh thế giới thứ hai.
Tinh bột có độ tinh khiết cao, đám học việc giả kim đã thuộc làu quá trình chế tạo Nitrocellulose chắc cũng có thể nhanh chóng chế tạo ra một số tinh bộ nitrat hóa.
Sau bữa trưa, Roland đang định trở về phòng ngủ trưa thì có tiếng đập cửa vang lên bên ngoài phòng làm việc.
Bình thường mà tìm hắn trong lúc này thì tám chín phần mười là Anna. Tim hắn đập rạo rực, chẳng lẽ là vì lần trước quá mức mỏi mệt mà ngủ luôn cho nên lần này quyết định chọn giữa trưa?
“Vào đi.”
Cánh cửa két một tiếng, bị đẩy ra, Roland giật mình, người ở bên ngoài là Evelyn.
Ặc... có chút không giống như mình nghĩ, hắn ho khan hai tiếng, nở một nụ cười hiền lành: “Có chuyện gì không?”
Nàng đi đến bên cạnh bàn, cúi đầu chào, thoạt nhìn có chút căng thẳng: “Điện hạ, ta muốn hỏi ngài một chuyện.”
Chẳng lẽ là mấy câu thường nghe như tại sao ngài lại đối xử với phù thủy tốt như vậy? Nhưng mà căn cứ tinh thần phải đối đãi với các đồng chí ấm áp như gió xuân, hắn mỉm cười nói: “Có chuyện gì, ngươi hỏi đi.”
“Ngài... tại sao lại chọn ta đến Biên Thùy Trấn?”
Roland hơi sững sờ, chẳng lẽ nàng đang ngại rượu uống không ngon?
“Năng lực của ta cũng không như Sylvia, lại không thực dụng như Lian và Honey.” Nàng thấp giọng nói: “Chỉ là nếm rượu thì nếu dùng một kim long mỗi tháng đã đủ để thuê một người cất rượu chuyên nghiệp đến từ vương đô.”
“Ngươi cảm thấy những rượu đó... như thế nào?”
“Ngay từ đầu thì quá nóng, nhưng mà uống từ từ thì cũng có thể chấp nhận được, còn những rượu có thêm băng, nước trái cây và nước đường trộn với nhau thì có vị đậm đà hơn. Nhưng đây chỉ là ý kiến cá nhân của ta.” Evelyn cẩn thận đáp: “Quán rượu nhà ta cũng chỉ bán rượu nho giá rẻ và rượu mạch trộn nước, khuynh hướng của các quý tộc... ta cũng không rõ ràng lắm.”
Hóa ra không phải là nghi ngờ rượu có vấn đề, vương tử lặng lẽ thở ra. Hắn đứng dậy mở giá sách ra, lấy một lon rượu mạch trên tầng cao nhất và để nó trước mặt Evelyn: “Vậy ngươi có thể chuyển hóa lon rượu mạch này thành rượu đế ta chế ra không?”
“Ta nghĩ... hẳn là không có vấn đề.” Nàng duỗi hai tay ra, cầm lấy cái lon, phần rượu nhạt trong đó nhanh chóng thay đổi. Theo bọt khí nổi lên, rượu mạch càng ngày càng trong hơn, cuối cùng trong veo như nước sôi, Roland cũng ngửi được mùi rượu nồng đậm. Hắn không thể chờ đợi, dùng ngón tay chấm một cái, đưa vào miệng, vị đắng và cảm giác nóng rực xuất hiện, đúng là hương vị của rượu độ cồn cao.
Roland nhịn không được cười ra tiếng: “Đây chính là nguyên nhân ta chọn ngươi tơi.”
Nhìn vẻ mặt bối rối của Evelyn, hắn vỗ vỗ tay, nói: “Ta định mở một nhà máy rượu cồn... không, là nhà máy cất rượu, ngươi có chịu làm người cất rượu chính của ta không?”
………………………………………………………………………………...