Chương 351
Mael hành lễ xong, đỡ Giáo hoàng ngồi lên xe đẩy.
"Angela." Obas Llane thở dốc một hơi, hô nhỏ.
Một người thuần khiết mặc áo trắng từ trong cửa nhỏ bên hông đi ra, bước chân nhẹ nhàng gần như không nghe được tiếng: "Ta ở đây."
Đại chủ giáo nhíu mày, hắn không ngờ chỗ cơ mật như vậy mà lại có người thuần khiết tồn tại, mặc dù nói sau khi họ thức tỉnh thì đều được Giáo hoàng một tay nuôi nấng, đồng thời phụng dưỡng miện hạ cả đời, nhưng... dù sao những cô gái này cũng là phù thủy. Hơn nữa có vẻ như đối phương biết về sự tồn tại của giáo đường bóng còn trước cả mình, chuyện này khiến trong lòng của hắn không vui.
"Dẫn hắn đến nhà ảo ảnh."
"Ừm." Nàng đi đến trước bục cầu nguyện, ấn lên Thánh Điển được khắc trên bàn đá, ánh sáng ma lực thoáng hiện, bức tranh lớn phía sau chậm rãi nhấc lên trên, để lộ ra một cái cánh cổng kim loại đen nhánh. Sau đó Angela gỡ mặt dây chuyền trên cổ Giáo hoàng xuống, cắm mặt dây chuyền vào trong ổ khóa cửa, vặn nhẹ, trong cửa sắt vang lên một tiếng cạch, bật mở vào phía trong.
Nàng lấy mặt dây chuyền ra, không có trả lại cho Obas Llane miện hạ mà đưa cho Mael.
Đại chủ giáo quay đầu lại nhìn về phía Giáo hoàng, người sau gật gật đầu: "Cầm đi, sau này ngươi giữ nó. Cho dù là tàng thư của Thánh Điện bí mật hay là cửa mật của cơ quan nghiên cứu đều có thể dùng viên tinh thạch để mở ra."
"Chúng ta đi thôi." Angela cười, nắm tay Mael đi vào trong căn phòng phía sau bức tranh lớn —— nơi này hẳn là không có tồn tại trong giáo đường dưới mặt đất, ở vị trí tương ứng, nơi đây chỉ có một cái cửa sổ hướng lên cao nguyên Hermes.
Phòng nhìn cực kỳ rộng rãi, có kết cấu hình trong, lớn gần bằng nửa cái nhà nguyện, có thể dung nạp hơn mười người cùng đứng song song nhau, rất khó liên hệ nó với "mật thất". Nhưng mà trong không gian lớn như vậy mà không có một vật trang trí nào, nhìn trống rỗng, chỗ duy nhất có thể ngồi xuống là một băng ghế đá kéo dài dọc theo bờ tường hình cung.
Sau khi cửa kim loại đóng lại, Mael hất tay người thuần khiết: "Miện hạ có cho ngươi theo vào sao?"
Angela lơ đễnh nói: "Ta không đi vào, ai khởi động ma thạch huyễn tượng? Ngài lại không thể khu động ma lực."
Câu trả lời vô lễ như thế khiến cho trong lòng Mael cứng lại, xem ra nàng vẫn còn cho mình là phù thủy của Obas Llane miện hạ, chờ khi mình tiếp nhận quyền trượng, chấp chưởng giáo hội, tuyệt đối phải để cho nàng biết, không chỉ là bản thân Giáo hoàng, đại chủ giáo có được tư cách kế thừa cũng là người cần phải tôn kính.
"Như vậy thì bắt đầu đi." Hắn nhịn cảm xúc phun trào trong lòng xuống, ngồi xuống băng ghế đá.
"Vâng, đại nhân." Angela nhấc một vách ngầm bên tường lên, đặt tay lên ma thạch: "Nhưng mà xin hãy chuẩn bị kỹ, bởi vì đây là lần đầu tiên ta khởi động thứ này."
Lần đầu tiên? Không phải là nàng đã sống hơn hai trăm năm sao, chẳng lẽ nàng không có tham dự nghi thức chuyển giao của những Giáo hoàng trước đó? Trong lòng Mael cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng mà còn chưa kịp ngẫm nghĩ thì một ánh hào quang chói sáng hiện lên, hắn kinh ngạc phát hiện mình đã ở trong bóng tối.
Bóng tối này rất thuần túy, hoàn toàn nhìn không thấy bất cứ nguồn sáng nào, vách tường, sàn nhà và băng ghế đá đều giống như biến mất, hắn như là bị một con cự thú vực sâu nuốt vào, lập tức mất đi khái niệm xa gần, trên trời dưới đất liền thành một khối, những nơi ánh mắt nhìn qua đều là một màu đen kịt. Cúi đầu xuống thì ngay cả thân thể của mình cũng như thế.
Mael ngừng thở, cẩn thận từng li từng tí đưa tay sờ xuống dưới, băng ghế đá còn ở dưới người của hắn, dậm chân một cái, sàn nhà cũng giống như thế, chuyện này khiến hắn hơi thả lỏng một chút. Xem ra cũng không phải là mình bị chuyển dời đến tầng ngầm mới nào đó, chỉ là năng lực của ma thạch có thể nuốt sống hết toàn bộ ánh sáng nơi này.
Nhưng mà dưới hoàn cảnh đen như vậy thì sao có thể nhìn thấy "sự thật" mà miện hạ nói?
Giống như là trả lời câu hỏi của hắn, mặt đất lại phát sáng, nhưng mà rất rõ ràng, cảnh tượng này tuyệt đối không phải là cảnh tượng trong mật thất, mỗi một phiến đá đều được rèn luyện đến bóng loáng trong sáng, trên đó khắc lấy hoa văn đẹp đẽ phức tạp, cũng phản xạ ra hào quang màu xanh lam. Không lâu sau, đỉnh đầu cũng có ánh sáng chiếu xuống, hắn kinh ngạc nhìn thấy trên nóc hầm hiện ra cửa sổ trong suốt, xuyên qua cái cửa sổ này, hắn thậm chí còn có thể nhìn thấy bầu trời và mây xanh bên ngoài.
Chỉ chốc lát sau, những vật trang trí khác trong phòng cũng lần lượt xuất hiện, một bàn tròn bằng đá cẩm thạch, từng cái ghế được xếp quanh nó, địa đồ và ly pha lê được đặt trên bàn, màn cửa rủ xuống bốn phía và kiếm và khiên trang trí được dựng lên, treo chính giữa là một cái đầu hưu với đôi sừng lớn.
Tiếp theo là bóng người.
Mael không dám tin khi nhìn thấy từng người phụ nữ sinh động như thật xuất hiện trong tầm mắt của hắn, các nàng mặc trường bào hoa lệ, ngồi vây quanh bàn tròn, trong đó, người ngồi ở vị trí đối diện với cửa phòng, cũng là vị trí thủ tịch, nàng chính là Ma Nữ Chi Vương tóc đỏ. Nàng buông thỏng hai tay, đặt ở trước người, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, ánh mắt của những người khác thì tập trung ở trên người nàng, nhìn giống như một bức tranh rất sinh động.
Đây là ý nghĩa của ảo ảnh? Mael thầm nghĩ, khi cảnh tượng trước mắt trở nên chân thật đến mức không khác gì đời thật chút nào, tất cả mọi người như sống lại.
"Các vị, thí nghiệm quân thần phạt đã lấy được thành công." Một phù thủy bên người Aquarius mở miệng nói: "Trước mặt, bọn chúng cực kỳ hung hãn, không sợ sinh tử, sức lực vô cùng lớn —— cho dù là một phù thủy phụ trợ yếu ớt thì cũng có thể chuyển hóa thành võ sĩ mạnh mẽ không thua gì kẻ siêu phàm nguyên sơ. Mặt khác, bọn chúng còn có năng lực nhiễu loạn phóng thích ma lực, đối mặt với Cuồng Ma và Lãnh Chúa Địa Ngục cần phải khu động ma thạch tác chiến thì không thể nghi ngờ, bọn chúng có ưu thế cực lớn."
"Nhưng nghi thức chuyển hóa cần tiêu hao tính mạng của phù thủy, hơn nữa ta nghe nói cũng không phải mỗi người đều có thể chuyển hóa thành công." Có người nói.
"Đây chỉ là mấy vấn đề không đáng kể." Nàng giang hai tay ra: "Ta tin nếu nghiên cứu tiếp tục thì chắc chắn tổ chức Quest có thể tìm được phương pháp bù đắp."
"Đừng có nói dễ dàng như vậy, Elaine, bản thân chúng ta đã là số ít, mỗi một phù thủy đều rất trân quý!" Người kia cau mày nói.
"Chết trong tay ma quỷ và chết dưới nghi thức có gì khác nhau?" Elaine ngẩng đầu nói: "Ít nhất cái sau còn có thể làm ra cống hiến cuối cùng cho Hội Liên Hợp."
"Ngươi nói cái gì —— "
"Đủ rồi." Aquarius nói khẽ, mặc dù giọng rất thấp nhưng trong nháy mắt, xung quanh yên tĩnh lại, tất cả mọi người ngậm miệng lại, chờ Ma Nữ Chi Vương nói tiếp.
"Người bình thường không thể chiến thắng ma quỷ, các tỷ muội của ta." Nàng bình tĩnh nói: "Chúng ta có thể không làm gì cả, hưởng thụ lấy chút yên bình cuối cùng này, lẳng lặng chờ ma quỷ xâm lấn lần tiếp theo, sau đó lịch sử sẽ triệt để xóa bỏ chúng ta. Chúng ta cũng có thể đánh cược lần cuối, đặt hết hi vọng vào võ sĩ thần phạt, cũng hi sinh vì nó. Ta thừa nhận, đây là một lựa chọn khó khăn, nhưng chỉ cần nhân loại có thể kéo dài tiếp thì phù thủy vĩnh viễn sẽ không tuyệt hậu."
"Mặc dù ta là nữ vương Falling Star City, nhưng ta chấp nhận giao quyền quyết định chuyện trọng đại này lại cho các ngươi, muốn từ bỏ chống lại, yên tĩnh chết đi hay là báo thù cho các tỷ muội đã chết đi, đuổi ma quỷ ra khỏi Dawning Realm, tái hiện vinh quang ngày xưa của phù thủy đều do các ngươi lựa chọn."
"Đương nhiên, tất cả mọi người ở đây đều không thể tự mình tham dự Trận Chiến Thần Ý lần thứ ba, cho nên cho dù các ngươi đưa ra lựa chọn nào thì chúng ta đều có thể bình an vượt qua một đời ngắn ngủi này. Nhớ kỹ, lựa chọn của các ngươi lúc này không chỉ là vì mình mà còn vì tộc phù thủy... vì sau này các tỷ muội còn có thể nhìn thấy được thần linh mỉm cười."
"Bây giờ, ai không đồng ý thì xin hãy đứng lên.”
………………………………………………………………………………...