Chương 37
- Nguy hiểm chỉ tương đối thôi, ngài Pine à, hơn nữa nguy hiểm cũng mang ý nghĩa cơ hội. - Tứ hoàng tử đang lẩm nhẩm những tài liệu mà trợ lý bộ trưởng tổng hợp mang đến:
- Nghe nói tước vị của ngươi kế thừa từ cha ngươi đúng không? Ông ta từng là hiệp sĩ, sau đó bởi vì có công chiến đấu, được trao tặng tước vị Nam tước cùng đất phong.
- Đúng là như vậy. - Tigul gật đầu nói.
- Trận chiến đó, một trận chiến vinh dự vì những người vô tội, thời gian cũng nằm trong Tháng của Quỷ. Một phần nhỏ thú quỷ bất ngờ tràn qua sông Redwater đến phòng tuyến quan trọng của pháo đài, tiến vào trong vùng đất phía tây. Lúc đó cha ngươi đang tuần tra, gặp phải đám thú quỷ còn sót lại, ông ấy không giống đại đa số người lo chạy trốn trước, báo tin viện quân sau đó sẽ tiến hành vây quét. Bởi vì phía sau lưng ông là một thị trấn không có sức phản kháng – dù thị trấn kia chẳng liên quan gì đến mình cả.
Roland vừa phát biểu, vừa chú ý nét mặt đối phương:
- Chuyện về sau chắc ngươi còn rõ hơn cả ta, cha ngươi triệu tập dân thị trấn, mang theo người hầu của mình, trực tiếp chiến đấu với thú quỷ thu được thắng lợi.
- Đúng vậy. - Giọng ông ta có chút kích động, hiển nhiên là tràn đầy tự hào với đoạn lịch sử của gia tộc này.
- Trong đám thú quỷ có một con lớn khủng khiếp, ngoại hình vừa giống hươi và giống trâu bò, có thể nói là loại quái vậy lai ghép cả hai chủng loài thì đúng hơn. Cái chân của nó còn lớn hơn cả người cha của thần. Mỗi bước chân của nó cũng khiến mặt đất phải run rẩy. Nếu như là thần cũng không biết làm cách nào đánh bại con quái vật đó.
- Nhưng ông ta lại làm được. Cha của thần đứng ở gần một mương cạn, dụ con thú quỷ khổng lồ sang. Tranh thủ lúc nó tăng tốc phóng tới, ông nằm xuống trong cái mương cắm chuôi kiếm lên một kẽ đá, mũi kiếm hướng lên trên. Con thú bất khả chiến bại kia quá ngu cứ như vậy trúng ngay mũi kiếm, thế là nó rách bụng, ruột và máu đen đổ ra. Bây giờ trên lò sưởi nhà thần vẫn còn treo chiến lợi phẩm của con quái vật kia, một cái sừng quỷ khổng lồ.
Roland nhấp một ngụm trà, nói bằng chất giọng từ tốn không nhanh không chậm:
- Quả là một trận chiến đáng nể. Ông ấy đã giữ vững đức tin, lòng từ bi và lòng dũng cảm của một hiệp sĩ. Lúc đó, người đã trao cho cha ngươi tước hiệu và đất đai, là bá tước Joey Cole ở pháo đài Epopee hồi đó. 25 năm trước, ông ấy đã được cha của ta, Wimbledon III tấn thăng làm công tước và được kiêm nhiệm giám hộ cho biên giới phía Nam. Tiếc thay, khi nơi này trở nên độc lập vững mạnh thì ông ấy phải sang phía đông của pháo đài và trở thành cái gai trong mắt công tước Fortress.
- Điện hạ, hóa ra ngài còn biết rõ hơn. - Tigul có chút bất đắc dĩ thở hắt ra.
- Công tước của pháo đài Epopee chưa bao giờ ăn ý với đại nhân Joey. Bản thân Joey Cole cũng không được xem là Bá Tước hay Công Tước của cái thành ấy. Thật ra dòng máu của ông ta vẫn có dính đến hoàng gia, dù là gia tộc hay phả hệ đều không hề kém cạnh với đại nhân Ryan đâu.
Đây là trò chính trị, Roland thầm nghĩ, trò chơi cân bằng giữa hai phe phái của Wimbledon III.
Vì để hiểu rõ đoạn quan hệ phức tạp rối rắm này, hắn phải gọi tới trợ lý bộ trưởng để giảng giải cả ngày cho mình.
Chuyện phong đất và quản lý của quý tộc là cực kỳ hỗn loạn. Về mặt lý thuyết, quý tộc cấp cao có quyền phát lệnh cho các quý tộc cấp thấp trong lãnh địa của mình. Nhưng trên thực tế lại phức tạp hơn rất nhiều. Lấy ví dụ hai vị Joey Cole và Công tước Ryan. Dù chỉ là bá tước được quốc vương phong, lãnh địa ở phía tây, nhưng uy vọng của Joey không thấp hơn Công tước Ryan.
Khi Joey trở thành Công tước phía Nam, hiển nhiên sẽ có người trà trộn vào mai phục trong lãnh địa của ông ta, đây chính là bản lĩnh chính trị ổn định của triều đình Graycastle.
- Cho nên sau khi ngươi kế thừa lãnh địa này, sức buôn bán và sản xuất nông sản từ từ suy yếu, sản nghiệp cũng ngày càng tệ đi. - Roland chậm rãi nói:
- Hiện tại, có một cơ hội mới đặt ở trước mặt ngươi.
- Cơ hội… mới sao?
- Nói vậy ngươi từng nghe nạn đói hai năm trước chứ, bên pháo đài lấy lý do không đủ khoáng sản mà khấu trừ lương thực tháng sau. Mà năm nay, chúng ta phải đối mặt cảnh tượng khốn khổ. Hầm mỏ North Slope bị sụp, khiến dân thị trấn Bentham không còn đường lui. Chúng ta buộc phải xây tường thành để ngăn trở thú quỷ. Trận chiến đấu này có thể sẽ không thuận buồm xuôi gió, nhưng mà như ta đã từng nói lúc trước, nguy hiểm cũng có nghĩa mang cơ hội.
- …Tigul đã hiểu ý hoàng tử.
Ông ta cau mày, chưa hề trả lời ngay.
- Lại nói thêm, về mặt ý nghĩa, ngươi cũng chẳng giống quý tộc bình thường chút nào. – Roland cười rồi nói tiếp:
- Không phải ai cũng mặc trang phục thế này ra ngoài, hơn nữa trên tay ngươi toàn những vết chai sần. Ngài Pine à, ngươi cũng không từ bỏ chuyện thừa kế tinh thân của cha ngươi đúng không? Một hiệp sĩ am hiểu kỹ xảo chiến đấu.
Đương nhiên ông ta chưa hề buông xuôi, Roland thừa biết khi nghe tin ông cả ngày chạy trong rừng Misty. Căn cứ tin tứcBarov cung cấp , đoạn thời gian ông ta ở thị trấn Bentham này, một tuần có ít nhất ba ngày trong rừng Misty. Hơn nữa mỗi lần đi cũng là trang bị đầy đủ hết, bởi nuôi không nổi người hầu, ông ta liền trực tiếp thuê thợ săn trong thị trấn hỗ trợ. Nếu có loại người bẩm sinh yêu thích chiến đấu thì Tygul Pine chính là dạng người đó.
- Nếu như ngươi sẵn lòng ở lại thị trấn Bentham, ta có thể cho ngươi cơ hội, để cho ngươi lần nữa có vinh quang như cha mình, dùng kiếm và lòng dũng cảm có được danh dự. Nếu chiến công đủ xuất sắc, ta sẽ ban một vùng đất ở phía đông thị trấn Bentham, một nơi xứng đáng với thân phận của Tử tước.
Loại tình huống này tuy rằng không thấy nhiều, nhưng lời hứa có tác dụng. Lấy tư cách là một hoàng tử trưởng thánh, về mặt pháp lý, hắn có thể sắc phong Tử tước, Nam tước cùng hiệp sĩ, chỉ có điều phong thưởng này rất hiếm hoi. Thứ nhất là người kia phải có phong độ quý tộc, thứ hai nếu bên kia từ chối, điều đó sẽ khó xử. Nhưng Roland không chú ý phong độ, hắn chỉ muốn cái trạm chữa trị di động Nanawa, còn từ chối thì hắn cũng không quá lo lắng. Bởi vì Joey không nhận cha của ông ta sau khi anh trở thành giám hộ của miền Nam, điều này đã đủ chứng minh lão ta đã từ bỏ gia đình Pine trước.
Tigul cuối cùng thả lỏng miệng:
- Vậy...Điện hạ, thần có thể mang Nanawa sang pháo đài Epopee? Nhỡ ra không chống nổi thú quỷ, không còn ai ở đây, thần không hy vọng con gái thần chết ở nơi này.
- Ngay từ đầu ta đã nói với ngươi, ngài Pine, nguy hiểm là tương đối. Ngươi có nghĩ tới hay không, nhỡ ra Nanawa ở pháo đài Epopee bị người phát hiện là nữ phù thuỷ, phải có hậu quả gì không? Chỗ đó cũng không giống thị trấn Bentham, Giáo Hội đã ở trong thành cắm rễ đã lâu, khắp nơi đều có tín đồ của cùng cơ sở ngầm bọn họ. Một khi bại lộ, dù cho ta cũng cứu không được cô bé đâu.
Roland dừng lại chỉ chốc lát, nói bổ sung:
- Thị trấn Bentham sẽ không thất thủ, khi Tháng của Quỷ tới, ta sẽ ở trên tường thành cùng dân chúng sánh vai chiến đấu. Đối thủ của chúng ta bất quá là một đám dã thú đột biến, không phải ma quỷ đao thương bất nhập. Cha của ngươi từng ở trên một vùng đất trống mà vẫn đánh bại chúng nó không có trở ngại nào. Huống chi chúng ta còn có những bức tường không thể vượt qua. Nếu như... ý của ta là, nếu quả như thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta sẽ nhường Nanawa đi trước.- Hắn dừng một chút:
- Còn có Anna. Ta sẽ ở bến tàu để lại một chiếc thuyền nhỏ, ta hứa, họ sẽ bình yên vô sự.
- Đã như vậy... Thần tin tngài, điện hạ.
Tigul Pine đứng lên, đặt một đầu gối lên mặt đất, ưỡn ngực hóp bụng, lấy tiêu chuẩn hiệp sĩ bày tỏ lòng trung thành với hoàng tử.
- Thần sẵn lòng vì ngài chiến đấu.
…
Khi Tigul và Nanawa đi xong, Anna liếc sang Roland.
- Ngài đang nằm mơ à?- Nàng nói.
- Thần cũng không đi đâu cả.