Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra

Chương 371

Chương 371


Roland đi vào trong vườn hoa, không khỏi sững sờ.
Cuối thông đạo đột ngột xuất hiện một căn phòng nhỏ tinh xảo được dựng từ thực vật, thân cây và cây nông nghiệp đã cải tiến hợp thành vách tường, từng sợi giây leo giăng khắp nơi trên đỉnh đầu, giống như được đan một cách tỉ mỉ, trong lá xanh còn có mấy chùm nho óng ánh rủ xuống. Giữa phòng có một chậu lửa, xung quanh trưng bày đồ dùng trong nhà màu xanh biếc —— nhìn kĩ lại thì bọn chúng đều là những thực vật kì lạ từ dưới đất duỗi dài ra tạo thành. Trong nháy mắt, hắn cho là mình đi tới trong thế giới đồng thoại, nếu như không phải bên đống lửa còn có mấy bóng dáng quen thuộc đang đứng thì hắn sẽ nghĩ đây là một giấc mộng.
"Có chuyện gì thế?"
Tilly quay đầu lại, vẻ mặt cảm thán nói: "Năng lực của Foliage tiến hóa, nàng hóa thành vườn hoa này."
"Nàng ở đâu?" Roland kinh ngạc nói.
"Nàng đã hòa làm một thể với thực vật." Tilly ngắm nhìn bốn phía: "Cảnh tượng trước mắt mà ngươi nhìn thấy đều là một phần của Foliage."
Hóa ra trước đó cảm thấy mình đang đi trong cơ thể một sinh vật to lớn cũng không phải là ảo giác, chỉ là "sinh vật to lớn" đổi thành Foliage, trong lòng Roland bỗng nhiên giật thót: "Không phải là nàng không thể phục hồi lại như cũ đó chứ."
"Chỉ cần giải bỏ năng lực thì ta có thể trở về trạng thái bình thường." Giọng Foliage bỗng vang lên.
Nhưng mà nghe kĩ thì không phải là bản thân nàng đang nói chuyện mà là tiếng lá cây lắc lư xào xạc, tiếng chạc cây ma sát hỗn hợp lại tạo thành lời nói.
Đối phương trả lời khiến cho Roland hơi yên lòng: "Ngươi có thể nghe được chúng ta nói chuyện?"
"Không chỉ có thể nghe được, còn có thể nhìn thấy, nghe được, đụng chạm được." Foliage rất vui vẻ: "Ta có thể cảm nhận được bất cứ thay đổi nhỏ gì trong vườn hoa, bao gồm cả chim chóc dựng sào huyệt trên chạc cây, côn trùng bò trên cành cây... cảm giác này rất khó mà dùng lời nói diễn tả được, Tilly đại nhân nói không sai, bây giờ ta chính là vườn hoa, từ khoảnh khắc khi ngài đi vào nơi này, ta đã chú ý tới ngài."
Nói xong, một chiếc lá cây lớn rủ xuống trong tay Roland, chậm rãi nở ra, chỉ thấy bên trong là một cái ly chứa chất lỏng màu đỏ. Cái ly là do bốn chiếc lá ô liu tạo thành, cuống lá tạo thành quai ly, hình dáng khéo léo đẹp đẽ. Roland bưng ly lên miệng nhấp một miếng, phát hiện thứ này là rượu nho mới cất, trong vị chua có vị thơm ngọt nhẹ nhàng khoan khoái. Xem ra cho dù là rượu hay là vật chứa đều đến từ vườn hoa này.
Roland uống rượu mà đối phương ‘mời’ xong, đi đến bên cạnh chậu lửa, có chút hăng hái ngồi trên ghế dài bằng thực vật —— giá đỡ của nó là nhánh cây da thô, mặt ghế dựa và chỗ dựa lưng là một lớp lá dày, ngồi lên mềm mại như ngồi ghế sô pha. Bên chậu lửa là một cái vĩ nướng, Andrea đang nướng táo và bắp ngô cho mọi người. Không nghi ngờ gì nữa, những thứ này cũng được hái từ vườn hoa.
"Ngươi làm được như thế nào?" Vương tử ngẩng đầu hỏi.
"Ta cũng không rõ ràng quá trình lắm." Nàng nhanh chóng đáp lại: "Ta chỉ chăm sóc cây trồng mới và chim đưa thư của ngài như bình thường, tiện thể luyện tập năng lực của mình —— sau đó bọn chúng đáp lại lời kêu gọi của ta. Có lẽ đây là con đường dung hợp mà ta luôn tìm kiếm, biến rừng cây và sinh mệnh nó dựng dục ra thành một chỉnh thể chân chính."
"Nếu như thi triển năng lực trong rừng rậm Dodge thì sao? Cũng có thể biến nơi đó thành một phần của ngươi sao?"
"Ta nghĩ... là không được." Nàng do dự một lát: "Dù cho có thể thì cũng phải bỏ ra một thời gian rất dài. Duy trì loại trạng thái này cũng không cần tiêu hao bao nhiêu ma lực, thậm chí rừng cây còn có thể bổ sung cho ta, nhưng mỗi khi khuếch trương phạm vi khống chế thì đều sẽ khiến cho cho ta cảm thấy tư duy chậm chạp."
"Tư duy chậm chạp?" Roland ngẩn người.
"Ta không biết nên miêu tả cảm giác này như thế nào." Foliage nói: "Nếu như chậm rãi mở rộng phạm vi khống chế, mấy năm sau, hẳn là ta có thể hòa làm một thể với rừng rậm Dodge, nhưng nếu dung nhập trong nháy mắt thì ta sợ rằng sẽ mất đi thần chí —— mới đầu, khi dung hợp vườn hoa thì đã xuất hiện cảm giác đầu óc không linh hoạt, giống như trong đầu đột nhiên trở nên vô cùng trống trải, thích ứng rất lâu mới khôi phục bình thường." Nàng dừng một chút, lại bổ sung: "Nhưng mà nếu như thực vật đã bị khống chế, lần sau đi vào thì không có cảm giác như vậy nữa, chỉ cần vừa suy nghĩ là có thể thực hiện."
Hoàn toàn chính xác là không thể tưởng tượng nổi, Roland thầm nghĩ, so với Anna, Lily tiến hóa theo hướng vi mô, năng lực mới của Foliage đột phá theo hướng vĩ mô. Nếu như có một ngày, nàng có thể khống chế toàn bộ rừng rậm Dodge, chắc chắn bất kỳ động tĩnh gì của địch nhân cũng chạy không khỏi tai mắt của nàng.
"Chúc mừng ngài." Wendy cười nói: "Bây giờ Liên Minh Phù Thủy lại có thêm một phù thủy tiến hóa, dựa theo cách nói của Akesha, như vậy đã tương đương với quy mô nửa cái Hội Liên Hợp."
"Nếu như nàng ở đây, chắc chắn lại cảm thán một hồi lâu." Roland cười cười, sau đó nhìn về phía cô gái nhỏ đang hiếu kì nhìn trộm mình: "White Paper thì sao?"
"Liên quan tới năng lực của nàng... chỉ sợ còn phải tiến hành kiểm tra thêm." Wendy đáp: "Nhưng mà ta phát hiện một hiện tượng kỳ quái."
Nói xong, nàng búng tay, hai cục tuyết được gói kỹ rơi từ trên nóc nhà xuống.
Wendy lần lượt mở nó ra, một cục đặt ở bên cạnh đống lửa, một cục thì đặt ở góc phòng, sau đó kêu White Paper thi triển năng lực: "Lúc ta hướng dẫn nàng cách sử dụng ma lực, từ từ đạt tới hiệu quả ổn định thi triển năng lực —— giống như những gì ngài dạy bảo ta trước đây. Bây giờ mặc dù nàng còn chưa khống chế chính xác được nhưng đại thể sẽ không chênh lệch quá nhiều."
Roland chú ý tới tuyết đọng tới gần đống lửa nhanh chóng hoá thành một bãi nước, mà ở cách xa thì mới tan có một nửa.
Wendy bưng nước tan ra đến bên tường, gõ gõ vách tường, dây leo dày co vào hai bên, để lộ ra một cửa hang lớn chừng quả đấm, gió lạnh bên ngoài lập tức lùa vào.
"Nào, sử dụng năng lực với cái này." Nàng nói với White Paper.
Cô gái nhỏ gật gật đầu, duỗi hai tay ra, Roland kinh ngạc phát hiện, nước trong lá cây lại kết băng.
"Đây là... gia tốc thời gian, để kết quả xuất hiện sớm?" Hắn vừa nói ra khỏi miệng thì lập tức bác bỏ phỏng đoán của mình, không đúng, thời gian chỉ là khái niệm mà nhân loại thiết lập ra để tiện cho mình, bản thân nó cũng không tồn tại. Một thứ không tồn tại thì phải làm như thế nào mới có thể ảnh hưởng tới nó?
"Mới đầu ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng đại nhân Tilly nói không phải như vậy." Wendy dùng một sợi dây leo treo một viên đá lên, để cho nó lắc lư trước mặt White Paper. Người sau thi triển năng lực lần nữa, nhưng tốc độ của con lắc cũng chưa từng thay đổi, vẫn lắc lư trái phải với biên độ như cũ, cho đến khi dừng lại: "Nếu như là gia tốc thời gian thì nó phải đong đưa càng nhanh mới đúng chứ?"
Hoàn toàn chính xác, Roland nhanh chóng nhận ra được bản chất năng lực của đối phương —— nàng không phải đang ảnh hưởng thời gian mà là ảnh hưởng vận động của hạt, ma lực thay đổi mức năng lượng của hạt, khiến cho giảm xuống hoặc lên cao, điều khiển nó hòa tan hoặc đông lại trên vĩ mô. Đương nhiên, có thể chính White Paper hoàn toàn không hiểu được cái này, nàng chỉ dựa theo cảm nhận của mình mà phóng thích năng lực, cho nên mới sẽ đưa ra kết luận là ảnh hưởng đến các vật thể khác không lớn: Oxi hoá là một quá trình tương đối dài, cần thời gian lâu dài hơn mới có thể quan sát được kết quả.
Nếu như mình đoán không sai, năng lực của nàng chính là một chất xúc tác thiên nhiên.
………………………………………………………………………………...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất