Chương 387
Sau khi phù thủy nói xong thì đi thẳng ra khỏi sảnh lớn, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho hai người.
Roland hơi nghiêng đầu: "Chuyện gì xảy ra, có thể nhìn ra cái gì sao?"
"Hai bên đều nói thật." Nightingale thấp giọng đáp ở bên tai.
Thì ra là thế, hắn suy tư một lát, nhanh chóng đoán được nguyên nhân đại khái. Nói thật cũng không có nghĩa là suwj thật, mà là mình tin là "sự thật", xem ra vấn đề nằm ở chỗ quyển lịch sử gia tộc đó.
"Ngươi đã từ cứ điểm Epic tới, đừng vội trở về, ở nhà Fillin thêm mấy ngày, thuận tiện còn có thể đi thăm phong cảnh thị trấn một chút." Roland nhìn về phía tước sĩ vẻ mặt mờ mịt: "Ta sẽ hỏi rõ ràng tình huống với nàng, đến lúc đó nói không chừng có thể để cho các ngươi tiếp tục trò chuyện."
"Là... là như vậy sao?" Tước sĩ giật mình, sau đó cúi đầu nói: "Vậy làm phiền điện hạ rồi."
"Đúng rồi, những ma thạch và sách cổ mà ngươi đem đến ở đâu?"
"Đều ở trong khoang thuyền, có tầm mười rương."
"Rất tốt, vận chuyển toàn bộ đến trong thành bảo đi." Roland gật đầu nói: "Nhìn thấy đồ đạc hơn bốn trăm năm trước của mình vẫn còn tồn tại, ta nghĩ tâm tình của nàng sẽ hòa hoãn lại."
...
Đợi sau bữa ăn tối, vương tử gọi Akesha vào văn phòng.
"Có lên ngươi nên nghe tước sĩ Syrte giải thích." Hắn kể lại câu chuyện đối phương kể một lần: "Không cần biết quản gia của ngươi làm như thế nào, nhưng ít nhất hắn mang ý nghĩ để cho vật quy nguyên chủ tới tìm ngươi, nói không chừng còn muốn bồi đắp trách nhiệm của tổ tiên."
"Hắn lừa gạt đời sau của mình mà thôi, những người này cũng không thiếu ta cái gì." Akesha bĩu môi: "Hơn nữa bây giờ gia tộc phù thủy đã không có chút ý nghĩa nào, bọn họ cũng coi là một trong số quý tộc ở Tây cảnh chứ? Ta thu nạp bọn họ thì sẽ khiến cho ngươi không tiện làm chuyện kế tiếp —— ngươi muốn nắm toàn bộ quyền quản lý Tây cảnh trong tay mình, đúng không?"
Roland nao nao, hắn không ngờ đối phương lại nghĩ tới chỗ này, sau đó cười lắc đầu: "Tốt thôi, ngươi nói cũng có lý. Nhưng mà có vẻ như... ngươi cũng không trách bọn họ?"
"Ta không cần thiết trút cơn giận với một người bình thường của bốn trăm năm trước lên con cháu đời sau của hắn, huống chi bọn họ còn hoàn toàn không biết gì về chuyện này."
Không hổ là người khai sáng vương quốc phù thủy, Roland âm thầm cảm thán, cho dù là thái độ với người bình thường hay là trình độ tiếp nhận cái mới đều là tâm tính tích cực hướng tới. Dưới cái nhìn của mình, cái này là một loại tâm thái cực kì ưu tú, nhưng đối với Taqira hơn bốn trăm năm trước thì có thể nói là dị dạng, cũng khó trách nàng sẽ bị những phù thủy khác ở tổ chức Quest xa lánh.
"Đã như vậy, ta sẽ nói rõ với bọn họ." Hắn cười nói: "Tiếp theo, không biết ngươi có hứng thú kiểm kê di sản của mình hay không?"
Akesha liếc mắt, tức giận nói: "Không phải là của ta, mà là di sản của tổ chức Quest."
...
Toàn bộ rương bị chuyển đến tầng hầm của thành bảo, ngoại trừ Akesha ra, Roland còn gọi Tilly, Sylvia và Anna.
Sylvia quan sát kỹ, từng cái rương bị mở ra —— trong mười lăm cái rương gỗ, có mười cái rương đều tồn trữ ma thạch. Roland tiện tay lấy một viên tinh thạch lớn chừng bàn tay, tắc lưỡi nói: "Ngươi nói chúng nó đều được chuyển hóa từ Thần Phạt Chi Thạch, một viên thần thạch to như thế sợ cũng giá trị hai ba trăm miếng kim long."
"Hai ba trăm kim long?" Akesha khinh thường nói: "Ma thạch chỉ có thể do Hỗn Độn Thú chế tạo, mỗi một viên đều được cho là bảo vật vô giá."
"Đây là ma thạch gì?" Tilly hỏi: "Nhìn khá là bất tiện khi đem theo bên người."
"Ma thạch phát sáng." Nàng đè viên đá trong tay vương tử, rót ma lực vào, hào quang màu vàng nhạt lập tức phát ra, nhanh chóng vượt qua độ sáng của bó đuốc, cho đến khi tia sáng có chút chói mắt, nàng mới buông tay ra. "Ở đây có hơn phân nửa đều là ma thạch phát sáng, ngoại trừ sinh ra từ Hỗn Độn Thú, còn lại đều là chiến lợi phẩm chúng ta tịch thu được khi tấn công doanh trại của ma quỷ."
"Ma thạch rèn thành lớn nhỏ bằng cách nào?" Anna hiếu kì nói: "Nếu bọn chúng vốn đều là Thần Phạt Chi Thạch, như vậy có nghĩa là không thể dùng năng lực cắt chém, nhưng nguyên khối thần thạch lại cực kỳ cứng rắn, nhìn kiểu gì cũng không cảm thấy có thể dùng đao tước, búa chặt."
"Nguyên khối thần thạch?" Akesha giật mình: "Ngươi nói là quặng thần thạch?"
"Ngay ở dưới quặng mỏ Biên Thùy Trấn." Roland kể lại chuyện tàng bảo đồ: "Mặt ngoài của nó cực kì cứng rắn, ngay cả súng kíp cũng chỉ có thể để lại một cái dấu nhàn nhạt trên đó."
"Thì ra là thế." Nàng nhịn không được bật cười: "Các ngươi dựa vào bản vẽ này tìm được tháp thí nghiệm của ta. Không sai, nó đúng là thứ mà tổ chức Quest dùng để đánh dấu quặng thần thạch, vì dùng để xây dựng Thánh Thành trong đó.”
"Thánh Thành?" Bốn người không hẹn mà cùng kinh ngạc nói.
"Nếu không thì các ngươi nghĩ tại sao bình nguyên màu mỡ có hơn trăm thành thị nhưng chỉ có ba Thánh Thành." Nàng nhếch khóe miệng lên: "Cái gọi là Thánh Thành, đều là thành thị được xây dựng ở trên quặng Thần Phạt Chi Thạch. Ngoại trừ thuận tiện tìm kiếm mối quan hệ giữa ma lực và ma thạch, đồng thời cũng để phòng ngừa phù thủy tranh đấu tạo thành tổn thương phạm vi lớn, những chuyện này đều cần tiêu hao một lượng lớn Thần Phạt Chi Thạch."
"Cho nên các ngươi vốn định thành lập một Thánh Thành mới ở sườn núi phía bắc?" Roland kinh ngạc nói.
"Nếu như Trận Chiến Thần Ý không có bị thua nhanh như vậy." Akesha thở dài: "Trừ cái đó ra, chỗ đứt của dãy núi tuyệt cảnh, man hoang lĩnh cũng là như thế —— bây giờ các ngươi gọi nó là cao nguyên Hermes, cũng chính là vị trí của Thánh Thành của giáo hội."
"Hơn nữa bọn họ cũng giữ lại danh xưng Thánh Thành." Tilly nhíu mày nói: “Như vậy, đám người đó càng có khả năng là người thừa kế của Hội Liên Hợp."
Cũng may bọn họ không có xây Thánh Thành giáo hội ở Tây cảnh, Roland lặng lẽ thở hắt ra.
"Tóm lại, bản thân thần thạch gần như không thể phá hư, muốn chia cắt sử dụng nó thì nhất định phải dùng dung môi đặc thù." Akesha tiếp tục nói: "Máu phù thủy có ma lực... hoặc là máu ma quỷ."
"Máu...?" Sylvia không khỏi mở to hai mắt nhìn.
"Không sai, căn cứ phẩm chất của thần thạch khác nhau, lượng máu cần cũng có nhiều có ít." Nàng giang tay nói: "Ở Thánh Thành, phù thủy trưởng thành có nghĩa vụ kính dâng máu tươi của mình. Bởi vì sau khi máu rời khỏi cơ thể, chẳng mấy chốc sẽ mất đi ma lực, cho nên nhất định phải lấy và dùng ngay, cách mỗi hai ba năm, phù thủy phù hợp điều kiện sẽ được Hội Liên Hợp sai đi đến khu mỏ hiến máu, đương nhiên toàn bộ ma quỷ bắt được cũng bị dùng cho mục đích này."
"Ngươi cũng từng như vậy?" Anna hỏi.
"Đương nhiên." Akesha gật gật đầu: "Cho dù là tam tịch của Hội Liên Hợp cũng không ngoại lệ."
"Tà thú thì sao?" Sylvia nói: "Một vài loại hợp chủng hình như cũng ẩn chứa ma lực."
"Hoàn toàn chính xác, nhưng hàm lượng ma lực của bọn nó cực ít, chỉ có thể dùng để xử lý thần thạch vỡ vụn, đối với mỏ nguyên sinh thì không dùng được." Akesha trả lời: "Sau khi chia cắt thần thạch, trình độ cứng cáp sẽ giảm mạnh theo thể tích giảm nhỏ, phạm vi ảnh hưởng cũng sẽ giảm bớt trên diện rộng. Ví dụ như là Thần Phạt Chi Thạch có thể thuận tiện đem theo bên người, chỉ cần dùng búa sắt thì có thể dễ dàng đập nát."
………………………………………………………………………………...